Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2g0gXRoW4H

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 8

Nghe nói là lúc bị tước giấy phép hành nghề, anh đã đập vỡ tủ kính.

“Lan Thanh, sáng nay giấy báo buộc thôi học của Giang Linh đã được gửi đến.”

Anh khàn giọng nói.

“Anh Chu,” tôi ngắt lời, “Anh nên gọi tôi là bác sĩ Diệp.”

Câu nói ấy như một cú đánh khiến anh loạng choạng.

Tôi ngửi thấy mùi cồn nồng nặc trên người anh — không phải cồn y tế, mà là loại rượu mạnh rẻ tiền mua ở cửa hàng tiện lợi.

“Những chữ ký đó… lúc ấy anh không biết cô ta đang gian lận…”

Anh vươn tay định chạm vào túi tài liệu của tôi — nơi đang chứa những chứng cứ có thể khiến anh thân bại danh liệt.

Tôi nghiêng người né tránh.

Cạnh chiếc túi xách bằng kim loại cào qua cổ tay anh, để lại một vết rách đỏ lòm.

Nực cười.

Giờ mới biết đau à?

Anh bất ngờ nắm chặt cổ tay tôi, nước mưa từ lông mi rơi lên mu bàn tay tôi:

“Nếu anh từ chức… thì sao?”

“Anh từ chức mười lần cũng không thể rửa sạch vết nhơ học thuật ấy.”

Tôi rút tay lại, phát hiện tay áo vest dính máu anh.

“Cũng giống như bộ đồ này, có mang đi giặt khô bao nhiêu lần… vẫn sẽ để lại dấu vết.”

Phía sau vang lên tiếng còi xe.

Chiếc xe đưa tôi ra sân bay đã tới.

“Em đi đây.

Tạm biệt — và đừng bao giờ gặp lại.”

Tôi nói xong, mở cửa xe.

“Lan Thanh…”

Cổ họng Chu Vận Xuyên chuyển động, anh lặng lẽ móc từ túi áo ra một hộp nhung — như là một nỗ lực giãy giụa cuối cùng.

Không cần mở tôi cũng biết đó là gì — chiếc nhẫn vốn nên được đeo trên tay tôi

Mưa tràn qua kẽ tay anh:

“Anh vốn định…”

“Định cầu hôn em sau tiệc sinh nhật của Giang Linh à?”

Tôi bật cười khẽ.

“Chính sinh viên của anh nói với em rồi.

Nhưng không cần đâu.

Em không muốn biết nữa.”

Lúc đẩy hộp nhẫn ra, có thứ gì đó rơi ra từ đáy hộp.

Là một chiếc kẹp sách lá ngân hạnh —món quà khi lần đầu chúng tôi gặp nhau ở trường Y.

Nó đã vàng úa và giòn đến mức gãy vụn.

Tiếng lốp xe cán qua vũng nước át đi âm thanh nghẹn ngào của anh.

Trong gương chiếu hậu, bóng dáng từng đứng dưới đèn mổ — sáng rực như phát sáng —
giờ chỉ là một đốm mờ xám xịt giữa màn mưa.

09

Chu Vận Xuyên bị tước danh hiệu giáo sư, sự nghiệp học thuật kết thúc hoàn toàn.

Ngày bệnh viện chính thức sa thải anh, anh ngồi lì trong văn phòng cả đêm, sau đó đập nát tất cả cúp và bằng khen.

Anh từng cố xin việc ở bệnh viện tư, nhưng với vết nhơ “bao che gian lận học thuật” trên hồ sơ, ngay cả vị trí thấp nhất cũng không ai dám nhận.

Anh từng cố đi tìm Diệp Lan Thanh, vào đúng ngày cô trở về nước tham dự hội nghị thần kinh học quốc tế.

Anh đứng chờ suốt đêm ngoài cửa xoay của khách sạn.

Khi cô xuất hiện trong sảnh lớn, tiếng giày cao gót đen gõ xuống nền đá cẩm thạch vang lên giòn tan.

Cô thậm chí còn không liếc nhìn ra cửa sổ.

Về sau, có người nhìn thấy Chu Vận Xuyên đang làm tạp vụ trong một phòng khám nhỏ ở khu ổ chuột trong thành phố.

Đo huyết áp cho bệnh nhân, tiêm thuốc.

Tóc anh đã bạc, ánh mắt đờ đẫn.

Đôi tay từng được mệnh danh là “thiên tài phẫu thuật”, giờ ngay cả dao mổ cũng không cầm vững nữa.

Sau khi bị buộc thôi học, Giang Linh hoàn toàn sụp đổ tinh thần.

Cô ta không thể chấp nhận việc mình từ “thiên tài sinh viên y” trở thành “kẻ gian lận học thuật”, càng không thể chịu nổi việc những người từng tung hô mình giờ tránh xa như né dịch.

Cô ta suốt ngày cuộn tròn trong căn phòng trọ tồi tàn, liên tục lướt mạng xã hội, nhìn từng người một trong số bạn học hủy theo dõi, chặn, thậm chí còn công khai mỉa maicô ta là: “đồ gian lận học thuật”, “trà xanh chính hiệu”.

Cô ta cố đăng bài lên mạng kể khổ, viết dài dằng dặc tố cáo:

“Diệp Lan Thanh đã hủy hoại cả cuộc đời tôi!”

Nhưng những gì nhận được, lại là những trận cười nhạo nhiều hơn thương hại.

Cô ta tìm đến Chu Vận Xuyên gây chuyện, nhưng không bao giờ còn thấy được ánh mắt cưng chiều như trước.

Chu Vận Xuyên im lặng, đưa cho cô ta một khoản tiền, rồi đóng cửa lại.

Sau đó, anh nhìn đôi tay run rẩy của chính mình, cuối cùng mới nhận ra:

Mọi thứ… đã không còn cứu vãn được nữa.

Còn tôi, đã sớm không còn ngồi chung bàn với họ từ lâu.

Sau này, Giang Linh nhắn cho Chu Vận Xuyên hàng trăm tin nhắn, tất cả đều bặt vô âm tín.

Tin nhắn cuối cùng, cô ta gửi lúc 3 giờ sáng:

“Chú nhỏ, ngay cả anh cũng không cần em nữa sao?”

Kèm theo đó là một dấu chấm than đỏ — tin nhắn không gửi được.

Cô ta từng cố tự tử, cuối cùng mới có thể “gặp lại” Chu Vận Xuyên, nhưng chỉ là trong… bệnh viện tâm thần.

Trên tường phòng bệnh, dán đầy ảnh chụp cô ta cùng Chu Vận Xuyên.

Y tá kể, mỗi ngày cô ta đều tự nói chuyện với không khí:

“Chú nhỏ, khi nào anh đến đón em?”

Tiếc là… không còn ai trả lời cô ta nữa.

Còn tôi, cuối cùng cũng được nhận vào học ở Học viện Công nghệ Liên bang Zurich,
trở thành thành viên của một nhóm nghiên cứu y học hàng đầu.

Ba năm sau,công trình nghiên cứu của tôi được đăng trên tạp chí Nature.

Cả giới y học đều chấn động.

Ai cũng trầm trồ vì tuổi trẻ và thành tựu của tôi.

Họ nói:

“Công nghệ phục hồi thần kinh của tiến sĩ Diệp là một bước đột phá trong y học hiện đại.”

Một ngày nọ, tôi thuyết trình tại Hội nghị Y học Quốc tế, có phóng viên đặt câu hỏi:

“Tiến sĩ Diệp, bí quyết thành công của cô là gì?”

Tôi mỉm cười, ánh mắt lướt qua khán phòng:

“Cảm ơn tất cả những người từng muốn hủy hoại tôi.”

“Chính họ đã dạy tôi: hãy sống, chỉ vì chính mình.”

Ngoài cửa sổ, bầu trời cao vợi, mây trắng lững lờ.

Không còn bóng mây u ám nào nữa.

— Hết —

Tùy chỉnh
Danh sách chương