Chương 21
- Chỉ nói xin chào, cảm ơn và tạm biệt...
- Sắc Thu Ôm Tinh Hà
Trans: Khánh Khánh Thu Tuỳ bối rối, cô choáng váng một lúc nhận ra mình đang làm gì. Cô và Khúc Huy là bạn cùng lớp vào năm đầu trung học, nhưng cô và Thẩm Tấn trở thành bạn cùng lớp sau khi phân lớp tự nhiên và xã hội vào năm hai trung học. Theo lý mà nói, Thẩm Tấn và Khúc Huy hẳn là không quen biết . Với danh tiếng của Thẩm Tấn trong trường lúc đó, không có gì ngạc nhiên khi Khúc Huy nghe nói đến Thẩm Tấn. Nhưng Thẩm Tấn làm lại biết Khúc Huy? Cô quen với Thẩm Tấn vào năm thứ hai trung học, cơ cô biết bạn bè thời trung học của Thẩm Tấn, nhưng cô chưa bao giờ nghe nói Thẩm Tấn và Khúc Huy là người quen. Thu Tuỳ cảm thấy có gì đó không ổn: “Hai người quen à?” Khúc Huy Thẩm Tấn từ phía sau véo, sắc mặt tái nhợt không nói nên lời. Thu Tùy không biết Thẩm Tấn đã dùng bao nhiêu lực. Anh trông có vẻ thoải mái và bình , nắm cổ Khúc Huy vẫn thanh tú và tao nhã, trông không hề hung dữ. Thẩm Tấn môi dưới: “Bạn cũ hồi cấp 3.” Thu Tuỳ hiểu rõ, có thể nói, Thẩm Tấn và Khúc Huy biết khi họ còn học trung học. Cô không thể hỏi thêm câu nào trong phòng tiệc, Thẩm Tấn nhìn cô với vẻ mặt thờ ơ, như thể anh đang thiếu kiên nhẫn vì Thu Tuỳ vẫn còn đứng ở . Thu Tuỳ môi, lễ phép gật đầu với Thẩm Tấn và Khúc Huy, xoay người đi phía góc tường nơi Tiệp và Phó Minh Bác đang đứng. Một giây theo, sau khi bóng dáng của Thu Tùy dần dần rời khỏi góc ăn, Thẩm Tấn gần như thô bạo tóm lấy cổ áo của Khúc Huy, dễ dàng kéo anh ta đi vòng quanh. Khúc Huy ban đầu đang đối mặt với phòng tiệc, nhưng bây giờ anh ta đối mặt với bức tường trắng ở góc ăn. Thẩm Tấn dùng lực bóp cổ anh ta đến mức hắn nói không nên lời, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến hơi thở bình của hắn. Thẩm Tấn vẻ mặt bình , giọng điệu không ngừng cao : “Nhiều năm như , cậu đã quên hết lời cảnh cáo của tôi.” Khúc Huy nghiến răng nghiến lợi giơ chân đá lại anh. Thẩm Tấn lanh lẹ, hơi cúi xuống và đấm vào bụng Khúc Huy. Khúc Huy chưa kịp ra đã đấm khuỵu xuống. Thẩm Tấn cười lạnh, lại túm lấy cổ áo Khúc Huy, không chút khách khí bế hắn . “Quỳ làm gì?” Thẩm Tấn nhu nói, tựa như quan tâm Khúc Huy, thanh âm không vội vàng: “ là cuộc họp dự án trao đổi thương mại và chính trị Trung-Nga. Nhìn xem cậu bây giờ, giống cái gì?” Khúc Huy đau đớn ôm lấy phần bụng gần như mất cảm giác của mình, dùng ánh hận ý liếc nhìn Thẩm Tấn: “Thẩm Tấn, mày…” “Trí nhớ của cậu không tốt”, Thẩm Tấn ngắt lời, ánh lạnh lùng như nhìn vào vũng nước đọng, “Tôi sẽ giúp cậu cải thiện trí nhớ.” Anh môi dưới, vòng qua vai Khúc Huy, từ phía sau nhìn hắn, giống như một người anh em thân thiết nắm . Chỉ có Khúc Huy theo năng rít , hắn không biết Thẩm Tấn đã học qua cái gì, hắn chỉ cảm nhận rõ ràng cơn đau dày đặc liên tục truyền đến từ vai hắn, trộn lẫn với cơn đau ở bụng, hắn căn không đứng vững được. Thẩm Tấn vẻ mặt ủ rũ, cảm: “Hồi cấp ba tôi đã cảnh cáo cậu rồi.” Môi anh thẳng, ánh nhìn Khúc Huy lạnh lùng không chút ấm áp: “Đừng gửi cho cô ấy những bức tình kỳ lạ, cũng đừng tặng cô ấy những món quà không rõ nguyên nhân.” Thẩm Tấn càng ngày càng nắm chặt vai Khúc Huy, vẻ mặt bình , nhưng lại có chút bạo lực sắp ập đến: “Bây giờ tôi cảnh cáo cậu lần cuối, đừng nói với cô ấy những lời mất não.” Khúc Huy tâm tình cực kỳ không vui. Năm thứ nhất trung học, hắn gửi cho Thu Tuỳ một loạt tình, sau đó hắn hẹn Thu Tuỳ đến gặp mình trong khu rừng, tình cờ vào ngày đó hắn được giáo viên chủ nhiệm gọi đến văn phòng. Khi đến khu rừng, hắn chỉ thấy Thẩm Tấn ngồi đó với khuôn mặt cảm như tro tàn. “Thẩm Tấn”, Khúc Huy cảm thấy bụng và vai càng ngày càng đau, hắn tức giận mắng một câu: “Mày…” “Cậu đã từng dọa cô ấy khóc một lần”, Thẩm Tấn nói với vẻ mặt lạnh nhạt, giọng điệu bình , nhưng lại mang theo cảm giác áp bức không thể giải thích được, “Tránh xa cô ấy ra, nếu không lần sau sẽ không dễ dàng thúc như .” * ăn được đặt ở một góc xa của phòng tiệc, Khúc Huy gần như không nói nên lời, hầu như không ai ý đến mâu thuẫn giữa Thẩm Tấn và Khúc Huy, cho dù đi ngang qua cũng cho là hai người đang lại chuyện xưa, không tiện làm phiền. Bao gồm cả Thu Tuỳ. Vừa quay lại khu tráng miệng nơi Tiệp và Phó Minh Bác đang ở, Tiệp đã đưa cho cô một lá mời một cách thần bí: “Chị Thu Tuỳ, người quản lý phòng tiệc yêu cầu tôi giao cái này cho chị. Nghe nói sau khi thúc dự án này, ông Antip sẽ có cuộc gặp với một doanh nhân trong nước và ông ấy muốn chọn một trong những phiên dịch viên của dự án này làm người phiên dịch cho mình.” Thu Tuỳ sửng sốt, nhanh chóng nhận lời mời và đọc nó. Chu Lăng Vi đã gửi cho cô danh sách tất cả những người tham dự chương trình trao đổi chính trị và kinh doanh này, cô cũng chuẩn từ trước cho một nhân vật quan trọng. Thu Tuỳ nhớ rõ ông Antip không có trong những người tham dự. là lý do tại mọi người đều ngạc nhiên khi Antip xuất hiện trong sảnh tiệc. Trong mời có ghi rõ ông Antip sẽ chỉ tham dự dự án này do có cam tạm thời nên người phiên dịch thông đã không đi cùng ông Antip đến dự án này. Sau khi dự án thúc, ông Antip muốn chọn một thông dịch viên từ dự án cùng ông đến một cuộc họp ngẫu hứng khác. Người quản lý phòng tiệc đã gửi mời đến tất cả các dịch giả nổi tiếng. Những dịch giả sẵn sàng làm phiên dịch viên đi cùng Antip có thể trực đến gặp ông ấy đăng ký. Sau khi dự án thúc, một chuyên gia sẽ phỏng vấn những dịch giả đã đăng ký và chọn ra người phiên dịch tạm thời cho ông Antip. Nhìn thấy bộ dáng trầm ngâm của Thu Tùy, Phó Minh Bác nghiêng đầu hỏi: “ chính là ông Antip vừa nói chuyện với anh họ tôi ? Lai lịch của ông ta là gì?” Tiệp phổ cập kiến thức cho anh: “Căn các phiên dịch viên bình không thể nhận nhiệm vụ từ các chính trị gia Nga có địa vị siêu việt. Giám đốc công ty chúng tôi, Chu Linh Vi, đã hai lần làm phiên dịch cho ông Antip. Ông Antip hài lòng với năng lực của cô ấy, nhờ quản lí Chu đã đánh bại nhiều ứng viên khác, thuận lợi thăng chức tăng lương.” Phó Minh Bác vẻ mặt kinh ngạc: “Thật !” “Đương nhiên”, Tiệp gật đầu, “Người phiên dịch đi cùng một nhân vật lớn như được lựa chọn cẩn thận. Chỉ cần làm qua một lần, công ty cũng sẽ được hưởng lợi. Chẳng những không vấn đề gì trong việc thăng chức tăng lương, mà lý lịch cũng được cộng thêm nhiều điểm.” Thu Tuỳ phục hồi tinh thần: “Còn có ai nhận được lời mời này?” “Em cũng không rõ, em chỉ nhìn thấy có hai cái.” Tiệp suy nghĩ một chút, thanh âm do dự nói: “Chị Thu Tuỳ và… Giản Nghiên.” Thu Tuỳ: “…” Thật là không oan gia không gặp . Cô môi dưới, cầm thiệp mời đứng dậy: “Chị đi tìm người quản lý phòng tiệc. Các em ngồi đợi, chị sẽ quay lại ngay.” Thu Tuỳ rẽ vài góc, đi đến văn phòng quản lý sảnh tiệc. Trên đường đi ngang qua chiếc trong góc, cô thức dừng lại. Thẩm Tấn kéo cổ áo Khúc Huy đứng quay mặt vào tường, đưa lưng phía những người trong phòng tiệc. Thu Tuỳ cảm thấy có chút bối rối, cô không rõ mối quan hệ giữa Thẩm Tấn và Khúc Huy, họ trông giống như những người anh em tốt khoác , nhưng cách không lâu, cô nhìn thấy vẻ mặt hung dữ trên khuôn mặt của Khúc Huy, và có vẻ như anh ta đang chịu đựng cơn đau cùng dữ dội. Chỉ là, khó hiểu. Thu Tuỳ đứng đó suy nghĩ một lúc. Trong hoàn cảnh bình , sau khi dự án thúc, cô và Thẩm Tấn sẽ bay Trung Quốc. Tuy nhiên, nếu cô trở thành phiên dịch viên của ông Antip, đương nhiên cô sẽ được hoàn lại vé. Dù thế nào đi nữa, Thẩm Tấn hiện là khách hàng của cô và cô nên thông báo cho anh. Cô quay người đi phía ăn, đi được vài bước chặn lại. Thu Tuỳ nhận ra người ngăn cô lại chính là Trần Duệ, ký của Thẩm Tấn. Trần Duệ đưa chỉnh lại kính, nhẹ nhàng lễ phép nói: “Cô Thu Tùy, Thẩm tiên sinh hiện tại đang hồi tưởng cùng bạn cũ.” Thu Tuỳ: “…” Nhìn thấy thái độ kiên quyết của Trần Duệ, Thu Tùy không biết nên nói gì: “Được rồi, chờ anh Thẩm hồi tưởng lại chuyện cũ xong, xin hãy nói với anh ấy rằng tôi có chuyện muốn nói với anh ấy.” “Được.” Thẩm Tấn không thấy mặt, nhưng Thu Tùy đã gặp được Giản Nghiên khi cô đi tới phòng quản lý phòng tiệc. Giản Nghiên cầm trong một lá mời giống hệt, cô cô vừa từ văn phòng đi ra, hiển nhiên đã viết tên mình đó. Thu Tuỳ lần này không có ý định tranh cãi với Giản Nghiên, cô chỉ giả vờ như không nhìn thấy người này. Nhưng hiển nhiên Giản Nghiên không có dự định như . “Dừng lại!” Thu Tùy hít sâu một hơi, vui vẻ quay đầu lại: “ ?” “Thu Tuỳ”, Giản Nghiên tức giận nói, “Cô không nghĩ mình nên rút lui khỏi cuộc thi này ?” Thu Tuỳ có vẻ bối rối: “Cô đang nói gì ?” Giản Nghiên: “Ông Antip có mối quan hệ cá nhân tốt với anh Thẩm. Bây giờ cô là phiên dịch viên riêng của anh Thẩm. Nếu anh Thẩm tiến cử, cô chắc chắn sẽ thắng!” Thu Tuỳ: “…” Giản Nghiên thực sự tận tâm trong việc làm khó cô từ khi học đại học đến khi đi làm. Thu Tùy gật đầu: “Như cũng khá tốt.” Dừng một chút, cô nhàn nhã nói thêm: “Nhân tiện, tôi phổ cập cho cô một ít kiến thức.” Giản Nghiên:? Thu Tuỳ: “Đừng tin vào tin đồn, không lan truyền tin đồn và không tạo ra tin đồn. Nếu tin đồn có sức ảnh hưởng lớn hơn, cô sẽ chịu một trách nhiệm pháp lý nhất định.” Giản Nghiên tức giận: “Thu Tùy, cô có thời gian rảnh như đừng phổ cập kiến thức pháp luật cho tôi, cô…” Thu Tuỳ: “Đó là bởi vì luật sư Yến chọn tôi làm người phiên dịch, không cô.” Sau khi thấy mặt Giản Nghiên cứng đờ một lúc, Thu Tuỳ môi dưới. Giọng nói của cô bình , ánh lạnh lùng: “Giản Nghiên, thay vì thuyết phục tôi rút lui, cô nên nghĩ cách thắng tôi. Đương nhiên, bất kể anh Thẩm có tiến cử tôi với tiên sinh Antip hay không, thực lực của tôi đủ làm công việc này”. Nói xong, Thu Tuỳ đi thẳng vào phòng quản lí phòng tiệc mà không thèm nhìn mặt Giản Nghiên. Sau khi cho biết tên và thông tin cơ , Thu Tuỳ chợt nhớ đến lời của Giản Nghiên—— Ông Antip và Thẩm Tấn có mối quan hệ cá nhân tốt. Thu Tuỳ do dự một lúc, nhưng không nhịn được nói: “Xin lỗi, tôi có thể biết một thông tin ông Antip không?” Người quản lý đang cúi đầu sắp xếp thông tin sửng sốt một chút, sau đó cười nói: “Đương nhiên, người phiên dịch hiểu được thông tin cơ của khách hàng là chuyện bình , cô muốn hỏi gì?” Thu Tuỳ môi dưới, cô nhớ tới cách không lâu Thẩm Tấn lười biếng nói: “Ông Antip đã học tiếng Trung, ông ấy dự định cùng tôi luyện nói tiếng Trung.” Nếu ông Antip thực sự học tiếng Trung và đủ thông thạo giao với Thẩm Tấn, tại ông ấy lại tốn công sức tìm người phiên dịch như ? Sau vài giây, Thu Tuỳ bình hỏi: “Xin lỗi, ông Antip có thể nói được tiếng Trung không?” “Tất nhiên”, người quản lý gật đầu, “Ông Antip đã học tiếng Trung cách không lâu.” Thu Tuỳ chớp , xem ra Thẩm Tấn không hề lừa dối cô. Trước khi cô có thể thở phào nhẹ nhõm, Thu Tuỳ đã nghe thấy người quản lý thốt ra những lời theo—— “Tuy nhiên, ông Antip không thông thạo tiếng Trung lắm.” Thu Tùy dần dần có dự cảm không tốt: “Không thông thạo tới mức độ nào?” Người quản lý suy nghĩ một lúc: “Ông Antip chỉ nói được ba từ tiếng Trung là xin chào, cảm ơn và tạm biệt.” Thu Tuỳ: “…” Cô im lặng một lúc, giả vờ bình , trò chuyện với người quản lý một lúc rồi rời khỏi văn phòng. Việc người Nga chỉ nói “xin chào, cảm ơn và tạm biệt” nên cần thuê một phiên dịch viên là điều bình . Nhưng nếu ông Antip không nói được tiếng Trung làm ông ấy và Thẩm Tấn có thể giao được. Thu Tuỳ cắn môi dưới, thức nghĩ tới lời của Phó Minh Bác—— “Lý do tôi học tiếng Nga hoàn toàn ảnh hưởng bởi anh họ của tôi. Anh họ của tôi có thể nói tiếng Nga cực kỳ lưu loát…” “Anh họ tôi nói anh ấy muốn biết tiếng Nga có gì hấp dẫn đến mức khiến người khác học nó.” Tuy nhiên, Thu Tuỳ vẫn không đủ can đảm hỏi rõ ràng người anh họ Phó Minh Bác nhắc đến là ai. Thu Tuỳ dừng lại, và đêm giao thừa ở Moscow hiện trong đầu cô. Thẩm Tấn chỉ nghe cô nói chúc mừng năm bằng tiếng Nga một lần, sau đó lặp lại một cách trôi chảy và chuẩn mực. Hoàn toàn không giống một người học ngoại ngữ. Lúc đó cô cảm thấy khó hiểu, suy đoán hiện trong đầu, nhưng cô không dám nghĩ kỹ càng. Thu Tuỳ hít một hơi thật sâu, nhớ tới cách không lâu, ông Antip bảo cô rời đi, nói muốn nói chuyện riêng với Thẩm Tấn một lát. Nếu ông Antip không biết tiếng Trung chỉ có một khả năng họ có thể giao bình mà không cần nhờ đến người phiên dịch – Thẩm Tấn có thể nói tiếng Nga, ông Antip và Thẩm Tấn đã quen biết nhiều năm, ông ấy cũng biết Thẩm Tấn có thể nói tiếng Nga, nên dám mời cô rời đi. Thu Tuỳ gần như đóng đinh tại chỗ, sự trùng hợp đan xen, tất cả đều chỉ ra một khả năng—— Thẩm Tấn có thể nói tiếng Nga và thành thạo tiếng Nga. Thu Tùy cảm thấy đầu óc quay cuồng, phản ứng có chút chậm chạp, suy nghĩ hỗn loạn. Nếu Thẩm Tấn biết tiếng Nga lại mời cô làm phiên dịch? Tại hỏi cô cách nói chúc mừng năm bằng tiếng Nga? Cô gần như đóng đinh hoàn toàn tại chỗ, đầu cúi xuống, như thể đang suy nghĩ một bài toán mà cô không thể giải được. Cho đến khi Thu Tuỳ nhìn thấy một bóng người mảnh khảnh phản chiếu trên mặt đất, từ từ tiến lại gần cô. Cuối cùng, bóng người đó dừng lại trước mặt cô, chặn mất ánh sáng rực rỡ trong lối đi. Thu Tùy nghe được thanh âm lười biếng: “Nghe Trần Duệ nói, cô tìm tôi có việc gì ?” Thu Tùy ngẩng đầu, Thẩm Tấn thản nhiên nhìn cô, trong hành lang đèn chùm pha lê nghiêng ánh sáng, một nửa rơi xuống mặt anh. Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú nửa tối nửa sáng của Thẩm Tấn, tim cô đột nhiên đập nhanh. Những câu trả lời nửa ẩn nửa lộ đó, nhưng cô không có dũng khí đi sâu vào hỏi chi tiết, lúc này Thu Tuỳ đột nhiên muốn hỏi rõ ràng. Thu Tuỳ thầm thở ra, bình nói: “Tôi có chuyện muốn hỏi anh. Sau khi dự án thúc, ông Antip muốn tìm một phiên dịch viên tạm thời, anh có biết không?” Thẩm Tấn: “Tôi biết.” Thu Tuỳ: “Ừ, tôi đăng ký. Là một phiên dịch viên có năng lực, sau khi đăng ký, tôi đã biết được tình hình cơ của ông Antip.” Thẩm Tấn: “Cái gì?” Thu Tuỳ hít một hơi thật sâu, ngước nhìn chằm chằm Thẩm Tấn, không bỏ sót một chút biểu cảm nào trên mặt Thẩm Tấn. “Người quản lý sảnh tiệc nói với tôi rằng ông Antip chỉ có thể nói xin chào, cảm ơn và tạm biệt. Tôi chỉ đang nghĩ, nếu ông Antip không biết tiếng Trung và anh cũng không biết tiếng Nga vừa rồi hai người giao với kiểu gì?