Lúc tôi sinh ra, mẹ ruột sinh khó, ròng rã ba ngày hai đêm mới sinh được.
Bà nội thì thành tâm đốt hương, quỳ lạy suốt ba ngày trong gian chính, hương khói không ngừng, chỉ cầu ông trời thương xót để nhà họ Vương có được một đứa con trai nối dõi.
Cha tôi lúc đó đang mải mê đánh bạc, bị người ta gọi về thì tôi đã cất tiếng khóc chào đời.
Bà nội mặt mày u ám, sai ông ra ngoài đồng, nhổ mấy nhúm rơm rạ mang về.
“Lại thêm một đứa con gái, chỉ tổ tốn cơm. Lấy rơm rạ buộc lại, đem chôn ở rãnh bắc đi.”
Cha tôi miệng mắng “xúi quẩy”, còn tiện tay đá văng người chị đang đứng ở cửa: “Đồ vô dụng, đi mau, nhổ cho tao một bó rơm về đây.”
Ông xách ngược chân tôi ra khỏi cửa, còn mẹ thì thờ ơ, chẳng buồn liếc nhìn lấy một cái.
Đáng lẽ đời tôi đã kết thúc trong mùa đông năm 1990 ấy rồi.
Cha đang đào hố thì một thầy tướng số tình cờ đi ngang, thấy trong bó rơm có tôi khẽ cất tiếng khóc.
Ông vuốt râu, trầm giọng phán: “Người này số vốn không con trai, con gái này giữ lại mới có ngày sinh được con trai.”