Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3fuluph5xE

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

12

Lúc dọn đồ, Tống Đình cố tình làm chậm chạp, rõ ràng có thể bưng nhiều món lúc, vậy mà cứ mang từng thứ một, hoàn toàn hẳn phong cách nhanh gọn đây.

Khi đến căn hộ mới, đã gần mười một giờ đêm.

Chỗ tôi thuê không lớn, nhà hơi cũ, nhưng giá rẻ, lại gần công ty.

Tống Đình ngập ngừng mãi rồi nói: “Nhà này không ổn, để anh tìm chỗ tốt hơn.”

“Không , thấy ở đây ổn mà.”

Tôi dứt khoát từ chối.

mắt anh chùng xuống, buồn buồn.

Tôi đưa anh một chai : “Hôm nay cảm ơn anh nhé.”

Anh cúi nhìn chai , kìm nỗi chua xót trong lòng, khẽ nói: “Khách sáo quá rồi.”

Tim tôi nhói lên, bỗng thấy xót xa.

Khi anh rời đi, bóng lưng trông có phần uể oải.

Tôi bất giác cửa sổ nhìn xuống, dưới đèn vàng hiu hắt, người qua lại thưa thớt, bóng anh hòa vào màn đêm khiến cảnh vật xung quanh càng thêm cô tịch.

Anh không rời đi ngay, tựa vào tường, môi lóe lên lửa.

Đó là lần đầu tiên tôi thấy anh hút thuốc.

13

Từ đêm đó, Tống Đình như biến thành một người .

Tôi không ngờ chuyện chia tay lại ảnh hưởng đến anh nhiều đến vậy.

Trong cuộc họp, người đàn ông nghiêm túc, cẩn trọng như anh lại thất thần.

Khi quản lý dự báo cáo xong, anh có vấn đề bổ sung, anh chớp mắt mấy lần, ho khẽ, rồi nói một câu: “Trình bày lại lần nữa đi.”

Cả người quản lý như sụp xuống tại chỗ.

Người bảo, hôm nay Tống dặn một đến lần.

Người nói, anh vào thang máy mà quên bấm tầng, thang lên xuống lượt mà anh vẫn đứng yên như tượng.

Còn có người tận mắt thấy Tống ngồi trong văn phòng… lén lau mắt.

14

Công vẫn như cũ.

chăng là, giờ tôi luôn vô thức tránh mặt Tống Đình.

Nhưng kỳ lạ thay – càng tránh, càng dễ .

Đi pha cà phê cũng đụng phải.

tôi, một bóng dáng cao lớn.

Không quay đầu, tôi cũng biết là anh.

Ngày , anh chưa bao giờ xuất hiện trong một phòng nghỉ với tôi.

Vậy mà lần liền tôi đi pha cà phê, cả lần đều anh.

“Thật… thật trùng hợp, lại rồi.” – giọng anh cứng ngắc.

Tôi nghiêng đầu, bất lực đáp: “Ừ, đúng là trùng hợp thật.”

Anh còn định nói thêm đó Khúc Sở Sở đi vào.

giả vờ ngạc nhiên: “Ơ kìa! Anh Tống Đình, chị Tiểu Sâm cũng ở đây à?”

Tôi lập tức bước : “Không quấy rầy hai người nữa.” Rồi vội vã rời khỏi đó.

Đi được nửa đường, bỗng có ai đó bước nhanh đến tôi.

Tôi quay lại – là Tống Đình.

Tôi : “Tống , anh đi theo tôi?”

“Anh… về văn phòng.”

Tôi dừng lại, anh cũng dừng theo.

Tôi về phía sau: “Văn phòng của anh ở kia kìa.”

“À, phải.”

“…”

15

Buổi trưa ăn cơm, tôi tình cờ nên ngồi ăn chung.

Hai người đang nói chuyện vui vẻ, ngẩng đầu lên liền thấy Tống Đình cầm khay bước tới.

Anh mặt lạnh, chân dài sải một bước ngồi xuống tôi.

“…Tống .”

lập tức ngồi thẳng lưng, căng thẳng.

Anh vội vàng ăn hai miếng rồi viện cớ: “Tôi no rồi.” – nói xong liền cầm khay chạy biến.

Tôi quay đầu nhìn Tống Đình.

Tay anh cầm đũa khẽ run, nhưng vẫn tỏ bình thản mà ăn.

Thật , đây là lần đầu tiên anh ngồi ăn tôi ở công ty.

Tôi lửng lơ: “ lại sợ anh thế?”

Anh sặc, uống vội ngụm canh.

“Có lẽ anh hơi nghiêm với cậu .”

Không đúng…

Tôi lén nhắn chuyện xảy .

Cậu trả lời: [Dạo này không hiểu , cứ giám đốc là tôi sợ. mắt anh ấy như có dao, toàn mấy nhỏ xíu trong công .]

Tôi: “…”

16

Công ty tổ chức tiệc liên hoan.

Tôi cố tình chọn chỗ ngồi xa nhất có thể so với Tống Đình.

Vừa ngồi xuống, Lý cười hì hì chào tôi.

Tôi mới nhận , anh ngồi ngay .

Không hiểu , tôi bỗng cảm thấy một luồng nhìn nóng rát.

Ngẩng đầu lên – là Tống Đình, đang nhìn tôi trừng trừng.

Tôi trừng lại, anh mới ngượng ngùng quay đi.

Tôi vào nhà vệ sinh rửa tay, lúc trở lại phát hiện anh đã ngồi vào chỗ của Lý .

Còn Lý bị đẩy sang chỗ cũ của anh – ngay giữa mấy lãnh đạo cấp cao, mặt mũi tái mét, run lẩy bẩy.

Tôi ôm đầu, thấy tội anh .

Chưa kịp thở dài, Khúc Sở Sở lắc lư bước đến, đổi chỗ với người Tống Đình.

vừa ngồi xuống, anh đã dịch ghế sát về phía tôi.

Tôi thấy vậy cũng nhích sang , nhưng… không nhúc nhích được.

Cúi xuống nhìn, tay Tống Đình đang nắm chặt chân ghế của tôi, gân xanh nổi lên.

“…”

17

Tôi bực mình lắm, định nộp đơn nghỉ .

Nhưng trong tay còn một dự dang dở, tôi không muốn bỏ giữa chừng.

Nếu dự này thành công, tôi không được 20% tiền thưởng, mà còn có thêm một điểm sáng trong hồ sơ xin .

Hôm đó, tôi định gửi kế hoạch Tống Đình duyệt.

Nhưng lạ thay – file biến !

Tôi tìm khắp trong máy, ngay cả lưu cũng bị xóa sạch.

Trời đất như sụp xuống.

Đó là kết quả của hơn một tháng khảo sát và cả tuần trời tôi thức đêm hoàn thành.

Tôi tức đến nỗi mắt trào , giọng run run: “Ai đã động vào máy tính của tôi?”

Không ai trả lời.

Quản lý dự chạy đến: “ thế, Tiểu Sâm?”

Tôi nghẹn ngào: “ kế hoạch của tôi rồi, toàn bộ dữ liệu cũng không còn.”

Anh ấy tròn mắt, nhìn tôi đầy thông cảm.

“Đừng hoảng, để anh gọi IT xem có thể khôi phục không.”

Bộ phận IT nói có thể tìm lại, nhưng ít nhất một tuần.

Trong khi ngày nữa là đến hạn nộp khách hàng.

Quản lý dự thở dài: “Hay đến xin lỗi giám đốc Tống đi, nhờ anh ấy hoãn lại, với mối quan hệ đây, chắc anh ấy sẽ giúp.”

Tôi lắc đầu.

“Tôi làm sai phải tự chịu. Hơn nữa, sau lần công ty một dự , mọi người đều rất coi trọng lần này. Tôi không muốn vì mình mà làm hỏng.”

Tôi lau mắt, hít sâu: “Không đâu, kế hoạch đó tôi tự làm được tôi có thể làm lại.”

18

Tống Đình vốn đang đi công tác, hôm nay lại đột ngột trở về.

Anh xách cặp bước thẳng đến chỗ tôi: “Nghe nói kế hoạch?”

Đúng là tin xấu lan nhanh.

Tôi đứng dậy, chân thành nói: “Vâng, giám đốc, xin lỗi anh. Nhưng anh yên tâm, tôi đảm bảo trong ngày sẽ làm lại xong.”

Anh còn định nói đó, nhưng nhìn vẻ kiên định của tôi, cuối thở dài, giọng khẽ khàng: “Được.”

Tôi bắt đầu lao đầu vào làm .

Tan sở, đồng nghiệp về hết, tôi vẫn ngồi lì màn hình.

Tôi chuẩn bị tinh thần chiến đấu suốt đêm.

Nhưng cảm giác có ai đó luôn ở quanh.

Quay đầu – là mắt của Tống Đình.

Tôi giả vờ không thấy.

Anh bước lại, do dự: “Đi ăn chút đi.”

Tôi gõ bàn phím: “Không ăn, không kịp.”

Giọng anh thấp hơn, hơi gấp: “Dù bận cũng phải ăn, làm thế hại dạ dày đấy.”

Tôi cau mày: “Tôi thật sự không muốn ăn.”

Nói xong, bụng tôi lại réo lên một tiếng.

Xấu hổ chết .

“Đi đi, anh mời. Coi như lãnh đạo quan tâm nhân viên.”

Tôi nghĩ ngợi – cũng đúng, lãnh đạo đã mời tội từ chối.

Tùy chỉnh
Danh sách chương