Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
                            https://s.shopee.vn/3fulujWJsj

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
23
Xuất viện xong,
Tống Đình khăng khăng về nhà chăm tôi.
Tôi không cản nổi, đành đồng ý.
Anh nói chỉ ở lại tôi ngủ rồi sẽ .
Anh ngồi bên giường, quấn chăn mỏng, lạnh run người.
Tôi mềm lòng, nghĩ bụng: dù sao cũng đã lành rồi.
“Hay là anh giường nằm chung cho ấm…”
“Được!”
Tôi còn chưa nói hết, anh đã leo thật.
Không hề khách sáo!
Tối đó, tôi ngủ rất ngon.
Có Tống Đình ở cạnh, lòng tôi an yên lạ thường.
tỉnh dậy, không thấy anh đâu, tưởng anh đã về.
Mở cửa phòng tắm, tôi ngẩn người – anh đang ở trong đó, hơi bốc mờ ảo.
Tống Đình trần trụi phần trên, còn đọng trên bụng rắn chắc.
Tôi nuốt bọt, cổ họng khô khốc, tim đập loạn xạ.
Anh ngượng ngùng, giọng khàn khàn: “Anh thấy em chưa dậy, rảnh quá nên tắm một cái.”
Tôi anh, không dời nổi ánh mắt.
Hoảng hốt, tôi cầm đại một tuýp sữa rửa trên bồn:
“Em…em lấy sữa rửa .”
Rồi định ra.
Bất chợt, vòng eo bị siết .
Anh ôm lấy tôi từ phía .
Tôi cảm nhận được từng hơi nóng từ làn da anh.
trí bảo tránh ra, thể không nghe lời.
Tôi cắn răng, chết thì chết!
Tôi lại, nâng anh , hôn mạnh.
Tống Đình nhanh chóng nắm thế chủ động.
Hơi nóng hổi khiến không gian tan chảy.
môi rời nhau, đôi mắt anh ươn ướt, khẽ hỏi: “ không?”
Tôi cúi đầu, đẩy anh ra: “Anh tự lo .”
Rồi chạy trốn khỏi phòng tắm còn nhanh hơn thỏ.
24
Tôi và Tống Đình đã lại với nhau. cùng trở lại ty, anh vẫn nắm tay tôi không buông, tựa khai tuyên bố chủ quyền.
còn chưa kịp lầu, anh nhận được một cuộc gọi.
Sắc lập tức trầm xuống.
Anh tôi, định nói lại thôi.
Tôi còn đang thắc mắc, anh nói: “Người xóa bản kế hoạch của em – tìm được rồi.”
Trái tim tôi nặng trĩu, tôi vốn định đợi xong án mới bắt đầu điều tra, nào ngờ Tống Đình đã âm thầm tra từ .
Trong đoạn ghi hình giám sát, ba giờ sáng hôm ngày bản kế hoạch biến mất, Sở Sở mở máy tôi ra, gõ bàn phím thao tác liên tục.
hình ảnh đó, tôi lại bình tĩnh một cách lạ lùng, thể đây chỉ là kết quả tôi đã sớm đoán được.
Bảo vệ nói, phần ghi hình hôm đó vốn bị lỗi, anh ta đã khôi phục được bản sao lưu, mọi thứ đều rõ ràng.
Tôi sang Tống Đình.
Đôi môi anh mím , sắc u ám cực điểm.
Rời khỏi phòng giám sát, anh siết tay tôi: “Anh sẽ xử chuyện này.”
25
Rất nhanh đó, thông báo nội bộ được ban hành,
Sở Sở bị đuổi việc.
Cô ta xông vào phòng tổng giám đốc, khóc lóc ầm ĩ.
Tống Đình lạnh giọng: “Chuyện này không thể bỏ qua. Một phút bốc đồng của cô, cô có từng nghĩ sẽ gây tổn thất lớn thế nào cho ty chưa? Cô có xứng đáng với sức người khác không?”
Sở Sở cứng người, mắt ngừng rơi.
Cô ta thất vọng anh: “Tôi quen anh bao nhiêu năm, anh không thích tôi thì thôi, vì sao lại bênh một người ngoài cô ta?”
“Đây không vấn đề đứng về phía ai.”
Tống Đình chậm rãi đáp: “Ai sai thì chịu trách nhiệm. Hơn nữa… cô ấy đối với tôi, không người ngoài.”
Tim tôi khẽ run, anh một cái.
Sở Sở rời , dáng vẻ hồn bay phách lạc.
Tống Đình vẫn giữ chút tình xưa, cho xe nhà đưa cô ta về.
26
“Không ngờ Sở Sở lại là loại người thế,
còn thích cô ta lắm .”
“ đó, còn nói cô ta với Tống tổng xứng đôi,
đúng là mù mắt, xin tự đâm mù luôn cho rồi.”
“Haiz, chừng nào Tống tổng với Trương Tiểu Sâm tái hợp đây? người họ đúng là trời sinh một cặp!”
“Chuẩn luôn, cậu không thấy ánh mắt Tống tổng đâu,
toàn dán người cô ấy. Còn cái cách anh gọi ‘bảo bối’ nữa, trời ơi…”
Tôi bước giữa người, hờ hững nói: “Các cô… nói hơi quá rồi đấy.”
giật mình.
Rồi ra tôi, líu ríu xin lỗi: “Tiểu Sâm, tụi tớ xin lỗi vì đây từng nói cô và Tống tổng không hợp. Bây giờ người lành lại nhé?”
“Đúng đó, mau lành !”
Tôi còn chưa kịp mở miệng nói rằng chúng tôi đã lại thì Tống Đình không biết từ đâu bước tới.
Anh giành nói , một tay vòng qua vai tôi: “Bọn tôi hòa rồi.”
Nói xong, anh đỏ gấc.
văn phòng vỡ òa trong tiếng chúc mừng.
Để ăn mừng, Tống Đình cho toàn ty nghỉ một ngày.
Trong nhóm chat hơn nghìn tin nhắn – toàn lời chúc tụng.
27
Vài tháng .
Tống Đình nói, chuyện của Sở Sở bị gia đình biết, nhà họ Tống lập tức hủy hôn ước.
Còn cô ta, lại nhà họ Tống khóc lóc loạn. Cha cô ta tức giận, xấu hổ, cuối cùng gửi cô sang ngoài.
Tôi hỏi: “Vậy còn em trai anh?”
Tống Đình cắn nhẹ vai tôi: “Em là chó à?”
Tôi bật cười: “Sao ghen với em trai mình thế?”
Anh cau mày: “Em quan tâm nó gì nhiều thế?”
Tôi véo tai anh: “Thì quan tâm thằng em chồng chút thôi.”
Anh mới chịu dừng lại: “ vụ đó, nó ghét Sở Sở lắm.”
“Tưởng nó vừa gặp đã yêu cô ta ?”
“Thằng em anh , tham tiệc nào cũng ‘vừa gặp đã yêu’ với ba người là ít.”
Tôi: “…”
Tôi còn chưa kịp phản ứng,
Tống Đình đã ôm eo tôi, cười khàn khàn: “ không?”
Tôi trừng anh: “ thì .”
“Thật à?”
Tôi ngơ ngác: “… cái gì ?”
Ngoại truyện
Một hôm buổi họp, Tống Đình giữ quản án ở lại trao đổi việc.
Tôi quên một tập tài liệu nên lại lấy.
Vừa cửa, nghe thấy quản nói: “Cũng may đấy Tống tổng, suýt thì để tuột mất vợ tương lai rồi.”
Tống Đình cười: “Thời gian qua cậu và Tuấn vất vả rồi, tôi sẽ tăng lương cho cậu.”
Tôi nghe suýt bật cười, rồi chợt thấy không đúng – chẳng tôi là người theo đuổi anh sao?
Sao lại thành anh theo đuổi tôi rồi?
Tôi đẩy cửa bước vào, người đều giật nảy.
“Tống Đình, anh giải thích ngay cho em!”
Về nhà, Tống Đình ngoan ngoãn quỳ trên bàn phím, thành thật khai báo.
Thì ra ngay từ xem hồ sơ ứng tuyển của tôi, anh đã động lòng.
Anh cố tình bảo quản : “Cô ấy để tôi phỏng vấn.”
Lúc đó, anh đã có ý với tôi, chỉ là chưa rõ ràng.
việc cùng, tình cảm ngày một sâu hơn.
Tôi bừng tỉnh.
Bảo sao tôi chỉ là một nhân viên bình thường được chính sếp tổng phỏng vấn.
Bảo sao mỗi Tống tổng khảo sát án, quản luôn “tiện thể” dẫn tôi theo.
Bảo sao tôi theo đuổi anh chưa bao lâu, anh đã đồng ý ngay.
Thì ra tôi vẫn tưởng mình may mắn, hóa ra – tất đều là do anh sắp đặt.
(Toàn văn hoàn)