Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5VMQ6ZmPXn

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

13

Chu Dịch là một nghiện công việc chính hiệu, ngày cũng tăng ca đến tận khuya.

Hành chính hay nghiên cứu – cái gì cũng nắm, mà nắm cái cũng cứng.

Đối với anh ta, nộp đơn xin Quỹ Khoa học Quốc gia dễ như uống nước.

Anh ấy đang dẫn dắt các sư trong viện xây dựng một “nền tảng khởi nghiệp nghiên cứu chỉnh sửa gen lúa”.

là phòng lab độc lập đầu tiên của viện chuyên nghiên cứu biến đổi gen cây lúa.

Phải nói thật, nghe đã hấp dẫn.

Luận án tiến sĩ của tôi làm đúng giảm đổ ngã do chỉnh sửa gen cây lúa.

Nhưng Chu Dịch chẳng hề có ý cho tôi tham gia.

Tôi đánh liều hỏi thử một câu, anh ta chỉ nhàn nhạt đáp:

“Lúc đó rồi tính.”

vậy.

Lời Chu Dịch nói ra, coi như sắc lệnh.

Anh ta không hành tôi thêm đã là ân đức.

Làm xong đống tài liệu anh ta giao, tôi còn phải gấp rút hoàn thiện đề tài nghiên cứu của mình .

tháng đó, tôi hoàn thành đúng hẹn.

Không không thừa nhận, chục ngàn hồ sơ đó đã giúp tôi luyện được kỹ năng “công việc full set”.

Tôi thật sự chuyển mình — từ một sinh viên thành một giảng viên thực thụ, xử lý công việc ngày càng mượt mà.

Mọi người xung quanh đều trầm trồ trước tốc độ trưởng thành thần tốc của tôi.

Nhưng không ai bắt chước được, vì họ biết rõ.

Không phải ai cũng cày 20 ngày liên tục, sáng làm việc – tối cày kho đến 3-4 giờ sáng – không ngừng nghỉ.

Chớp đã gần hè.

Nhân dịp Tết Đoan Ngọ, “giải quyết nhu cầu cá nhân” của đội ngũ viên độc thân, viện tổ chức một giao lưu kết .

Ừ thì…

Đàn ông chỉ làm chậm tốc độ rút kiếm của chị.

nhà ăn bánh ú trứng mặn mẹ gói chẳng thơm hơn à?

Tôi không đăng ký.

Ai ngờ cùng vẫn cô cố vấn lôi làm nguyện viên.

Lần này không còn giăng băng rôn dưới viện như lần trước.

Chúng tôi chở xe đến bên hồ, không khí khá chill.

Cái bất ngờ nhất chính là — Chu Dịch cũng tới.

Anh ta đứng yên bên hồ, mặc làn gió đầu hạ tung bay vạt áo linen.

Phải nói thật, mọi người đến kết , còn ảnh như đang … catwalk.

Giả trân thật sự.

Tôi buột miệng hỏi cô Tề bên cạnh:

“Viện trưởng Chu tới làm chủ trì chương trình à?”

Cô ấy đáp tỉnh rụi:

“Không , anh ấy cũng độc thân. Chắc tới… tìm đối tượng đấy.”

Nghe vậy, tôi khịt mũi:

“Cười chết. Ai mà sống nổi với ảnh chứ?”

Tề đồng :

“Chuẩn , ai mà sống nổi với ảnh?”

“…Không, ý tôi là, không ai có sống nổi khi ở cạnh ảnh!”

Cô ấy gật đầu nghiêm túc:

“Đúng mà, tôi cũng nói là không ai sống nổi khi ở cạnh ảnh mà.”

“……”

xong, đúng kiểu đàn gảy tai trâu rồi.

14

Không biết cái vị lãnh đạo “thông minh xuất chúng” lại nghĩ ra trò chơi tập bịt bắt người cho giao lưu.

Và tôi – một nguyện viên bất đắc dĩ – vinh dự trở thành NPC, đóng vai “điền người vào cho đủ số lượng”.

Ai hiểu được nỗi khổ này chứ…

Tôi hướng còn tệ hơn cá vàng.

năm bước thì đâm ba người.

Người cùng tôi đâm phải… hướng còn tệ hơn tôi , hai đứa như xe điện đụng, tông nhau bốn lần mới tách ra được.

Nhưng phải thảm nhất.

Thảm nhất là — tôi bước hụt một phát, suýt ngã sấp mặt ăn cát.

May mà có một anh chàng thơm phức đó nhanh tay đỡ lấy tôi.

Không thì cái mặt tôi đúng là rớt thẳng quê ngoại.

Anh chàng này ga lăng lắm, còn nắm tay tôi dắt tiếp.

Tay anh ấy mềm mềm, tôi thích lắm, muốn sờ đến mức nó mòn vải .

Đáng tiếc là…

Khi trò chơi kết thúc, vừa tháo bịt ra thì anh ấy… biến mất tiêu, lại một chút tiếc nuối trong lòng tôi.

chương trình, MC kêu mọi người ôm người đứng gần mình nhất một cái thật to.

Tôi là NPC, đương nhiên tranh thủ rút lẹ.

Ai dè…

Cánh tay nắm chặt lại.

Quỷ lại đụng tới NPC hả?! người không có lương tâm à?!

Tôi đang chửi thì quay đầu lại, suýt rớt hồn:

“Viện… Viện trưởng Chu?!”

Chu Dịch đứng chắn ngay trước mặt tôi, nghiêm nghị nói:

“Triệu Ngọc, tôi là cô bỏ chạy à?”

Tôi cười gượng, trả lời theo bản năng:

~ Viện trưởng Chu à, tôi là NPC, đứng cho vui , hết vai rồi thì hậu trường chứ ạ~”

Tôi nghiêng người tính chuồn.

Ai ngờ đúng lúc đó, dưới có viên đá trượt một cái.

Tôi nhào thẳng vào Chu Dịch.

!!!!

Ô hô mẹ ơi!!!

Chu Dịch… có cơ bắp thật đấy!!! to vãi linh hồn!!!

15

Sau giao lưu, Chu Dịch công tác.

Từ đó đến hè tôi cũng chẳng mặt anh ta .

Tôi lết xác từ trường nhà như chó kiệt sức, nghỉ ngơi vài hôm rồi mới cày tiếp luận văn.

Nhưng vừa mở cửa vào phòng khách…

BOOM.

Chu Dịch đang ngồi trên ghế sofa nhà tôi.

Sốc tận óc!

Trong đầu tôi nổ ngay một tiếng đoàng:

xong! Ảnh đến hỏi tội rồi???”

Bản năng phản ứng đầu tiên là nghĩ đến giao lưu hôm đó.

Tôi đã… nắm tay ảnh… rồi nhào vào ảnh…

Tôi thật sự không cố ý , cũng không kìm được…

Tại ảnh to thật mà! Mềm mềm chứ!!

hết, lúc bịt trong trò chơi…

Cái tay tôi thích quá trời nắm…

Cũng là tay ảnh!!!

Suýt là… tôi sờ thành phản xạ rồi!!!

Tôi rụt cổ, run rẩy hỏi:

“Viện trưởng Chu…?”

Chu Dịch nhìn tôi, giọng trầm mà đầy ý vị:

“Tiểu Ngọc.”

“???”

Gọi… gọi thân mật vậy là sao?! Không muốn sống hả trời?!

Tôi vội ho hai tiếng xua tan bầu không khí, nhưng không có tác dụng gì .

Chu Dịch bình thản nói tiếp:

“Tiểu Ngọc, là ba tôi.

Tôi dẫn ông ấy đến thăm bác trai bác gái, và… cũng là gặp em.”

Ba của Chu Dịch vui vẻ tiếp lời:

“Đúng đó, nghe thằng nhóc nhà tôi nhắc đến suốt.

Tiểu Ngọc, lại ngồi .”

Tôi nghe xong mà nổi da gà toàn thân.

Cảm giác như sét đánh giữa trời quang, không kịp chống đỡ.

Tôi lén rút điện thoại ra, mở khung chat với “Tên hải quy thích tỏ vẻ” trên WeChat, run rẩy gõ:

【Lãnh đạo vĩ đại ơi…

Chuyện hôm bữa em nắm tay anh, đụng anh thật sự là vô với… không kiềm chế được!

thì em xin lỗi.

Nhưng cái tay… hay là… em cho anh sờ lại cho công bằng nhé?】

16

Chu Dịch dường như không dùng WeChat .

là bài học xương máu mà tôi đúc kết được từ lúc add tới giờ.

Tề trong văn phòng còn phàn nàn:

“Chu Dịch đến giờ vẫn chấp nhận lời mời kết của tôi.

Không lẽ anh ta có thành kiến gì với tôi à?”

Nhưng khi mọi người đồng loạt lên tiếng:

“Tôi cũng được duyệt á!”

Thì cô Tề cũng ngộ ra lý.

Lãnh đạo đang công bằng phớt lờ tất mọi người.

Nói thật, có lúc tôi cũng muốn xóa WeChat của Chu Dịch cho rồi.

Đỡ phải kiểu cứ lén lút đăng nhập trong văn phòng như kẻ trộm.

Cơ mà khổ cái số tôi, Chu Dịch lâu lâu lại nhắn vài tin công việc, khiến tôi kẹt giữa xóa hay không xóa, nhức đầu không chịu nổi.

Khó chơi quá trời ơi!… cái người này.

Trong toilet, tôi đã gửi tin nhắn thành đầy nước .

Chờ cũng chẳng phản hồi.

Chắc là anh ta… cạn lời không thèm trả lời rồi.

Tôi hít một hơi thật sâu.

Nếu Chu Dịch đã muốn diễn vở kịch trong ba anh ta.

Thì tôi — với tư cách một nhân viên dưới quyền — phải nhiệt phối hợp chứ sao!

Huống hồ… Chu Dịch cũng có chút sắc vóc nha!

Nghĩ nghĩ lại, tôi có lỗ.

Lời thì không , lãi thì được ôm trai đẹp.

Nghĩ vậy, tôi hùng hổ dặm lại lớp trang điểm, vặn eo vuốt tóc bước ra ngoài, ngồi xuống sát rạt cạnh Chu Dịch, tay quấn lấy như đã cưới ba đời.

Chu Dịch hơi cứng người lại:

“…Tiểu Ngọc, kỳ nghỉ em có dự ?”

Tôi vớ ngay lấy tay anh ta, vừa sờ vừa nắm, do dự một chút rồi thỏ thẻ như gió xuân mơn trớn:

“Đương nhiên là ở nhà sửa bài, chuẩn nộp báo rồi~

Anh Dịch nè~ Anh có giúp em coi phần thiết kế thí nghiệm không?

Chỉ cần anh liếc qua, bài của em chắc chắn đậu đó~”

“Ờm…”

Vấn đề là — Chu Dịch nổi tiếng không dính vào đề tài của người khác.

Anh ta có nhịn được trò làm màu của tôi, nhưng tôi “đào mỏ học thuật” thì không chịu nổi.

Tôi vừa từ “Không” sắp thốt ra khỏi miệng anh ta.

Thì BAM!

Ba anh ta tung chưởng phản đòn trước.

“Chu Dịch! Giúp Tiểu Ngọc một tí thì sao chứ?

Anh mà còn dám kiêu căng, tôi bắt anh đưa hết bài nghiên cứu của mình cho người ta đấy!

Bố mẹ người ta tiếp đãi thế mà anh còn ra vẻ ta , còn là người không hả?!”

Chu Dịch: “Nhưng mà bố…”

“Cấm gọi tôi là bố!

Tiểu Ngọc à, đừng chiều cái thói xấu Tây hóa của nó, sống ở Trung Quốc thì phải biết sống vì người khác!”

Tôi cảm động đến mức bật thốt:

“Chú đúng là… ba ruột rồi!”

Ba Chu Dịch cười rạng rỡ như trúng sổ số:

“Chính xác! dâu ngoan của ba!”

Còn Chu Dịch ngồi giữa hai luồng đạn thân — mặt đen như đáy nồi cháy.

Tùy chỉnh
Danh sách chương