Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
                            
                                                            
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
6
Chu Dịch lúc đó trông như vừa nuốt phải thuốc “đáp án cuối cùng”.
Tôi chẳng buồn bận tâm.
Ai bảo anh đụng trúng tôi, đáng đời.
Về đến , ba tôi hỏi buổi mắt thế nào, tôi tỉnh bơ trả lời:
“Con với anh Chu nói rất vui, lại cân sức cân tài.”
Ba tôi gật đầu hài .
Không lâu , nhận được cuộc gọi ba của Chu Dịch.
Tôi biết không thể giấu được lâu, liền viện cớ chạy vào phòng.
Nhưng tôi không ngờ, ở ngoài, ba tôi cười toe miệng tới tận mang tai.
“Đấy đấy lão Chu, anh Chu ông cũng khen con bé tôi tốt chứ gì~
Tôi nói rồi mà, hai đứa nó rất hợp nhau, kiểu gì cũng nên duyên!
Tôi đoán nhé, không lâu nữa, chúng ta có khi lên chức ông nội, ông ngoại rồi cũng nên!
Chúc mừng chúc mừng nha!”
Tôi – đứng lén nghe cánh cửa – sững :
“???”
Chu Dịch anh là… M ??
7
Tối hôm đó đến tận lúc lên giường, tôi vẫn hiểu nổi:
Chu Dịch rốt cuộc là bị gì mà phải bày cái trò này?
Bỗng điện thoại rung lên một cái.
Tôi cầm lên thử.
Nhóm công việc của viện bùng nổ.
Đã 10 giờ rưỡi rồi, hơn trăm giáo viên vẫn ai ngủ, tất cả đều spam cùng một câu:
【Nhiệt liệt chào đón Viện trưởng Chu, chúng tôi sẽ toàn lực phối hợp công tác, cùng xây dựng tương lai tươi sáng cho Học viện!】
Viện trưởng mới?!
trên trời rơi xuống luôn ?!
Nhóm nhỏ của mấy đứa cùng khóa với tôi cũng rộn ràng hẳn lên.
Tiểu Trương: 【 tui với, không ngờ viện trưởng mới lại là ổng!!!】
Tiểu Hà: 【Ai? Ai thế? Mày quen ?】
Tiểu Trương: 【Không hẳn là quen… Mấy không nghe gì ?
Ông ấy từng là siêu nhân vật ở nước ngoài, có cả combo CNS full set!
Trường mình phải tốn biết bao công sức mới lôi được ông ấy về đấy!】
Tiểu Lưu: 【Kiểu nghiên hardcore hả? Làm hành chính được không đấy?】
Tiểu Trương: 【Nói chung là Học viện mình đổi triều rồi!
Tui nói trước nha, ông này không dễ chơi đâu, còn trẻ mà phong cách cực kỳ cứng rắn, này tụi mình cứ cắm đầu mà làm việc đi.】
Tiểu Lưu: 【Biết rồi… Ngủ , mai lại trâu ngựa tiếp.】
Tiểu Tề: 【Ngủ gì mà ngủ! Phải add WeChat sếp mới chứ, add trễ mất phép lịch sự đó!】
Tiểu Lưu: 【Mày tay ngắn đấy!】
Một câu đó mà cả nhóm lao nhau vào vỗ mông ngựa sếp mới.
Tôi cũng không chịu thua.
Thề là phải vỗ cái rõ to nhất!
Nhưng mà… lạ xảy .
“Originate” — tên tài khoản WeChat của sếp mới…
Quen thế nhỉ???
Tôi cau mày, nhấn vào ảnh đại diện…
Giây , tôi giật mình ném luôn cả điện thoại!!!
Mẹ ơi ông trời ơi…
Viện trưởng mới với đối tượng mắt tối là cùng một á???
8
Xong đời rồi.
Nói thật, đó tôi trợn mắt như chuông , không tài nào ngủ nổi.
Sáng hôm , vác cặp mắt gấu trúc đi làm.
nghiệp nhìn tôi đầy cảm thông:
“Cô Triệu, cô thức cả chờ Viện trưởng Chu ý kết bạn hả?
Nghe nói hôm ổng không add ai hết đó.”
“… ừ.”
Tôi kéo lại cái hồn lạc, lết về bàn làm việc ngồi xuống.
Tôi không dám nói với ai rằng…
Tôi có kết bạn WeChat với Viện trưởng Chu lâu rồi.
Càng không dám nói…
Hôm tôi đã dùng hết chiêu trò để nhục mạ ông ấy, còn hỏi ảnh là:
“Chỗ đó của anh có to không?”
Đau đầu ghê hồn.
Ảnh có to hay không thì tôi không biết.
Chỉ biết là… nỗi nhục của tôi to tới mức độn thổ.
Phòng viện trưởng ở tầng 3.
Phòng làm việc của tôi ở tầng 2.
Tôi co rúm trong phòng, trốn hết mọi nhiệm vụ liên quan tới tầng 3.
Nhưng vẫn không thoát được.
Không trốn được!!!
Thư ký của viện trưởng @ tôi thừng trong nhóm làm việc:
【@Triệu — Mời cô lên văn phòng viện trưởng để trao đổi về “xây dựng phong cách làm việc của đội ngũ giảng viên”.】
……
Có ai đào giúp tôi cái hố chôn luôn được không?
Trời ơi đất hỡi.
Bốn chữ “xây dựng tác phong” như thanh thép nóng đỏ, đâm vào con mắt tôi.
Đau khổ đi mất…
Có ai đó…
Làm ơn tôi với, tôi với!!!
9
Tôi đọc đi đọc lại tin nhắn trong nhóm, chỉ ước… giá mà mình mù chữ.
bàn tay ướt lạnh, còn nghiệp bên cạnh thì reo lên:
“Triệu ! Cô là mệnh tốt đấy! may mắn luôn!”
Xin cảm ơn.
Cái “phúc” này tặng lại cho các , tôi không dám nhận đâu!
Tôi thật sự đau khổ đến mức khóc.
Chợt nhớ lại đó, vì vào Học viện Khoa học Sự sống danh nhất Nam Đại, tôi đã chối biên chế ổn định của trường bên cạnh – cái quyết định ngu ngốc nhất đời.
Trở thành một giảng viên hợp “không lên thì phải đi”, tôi từng tin rằng chỉ cần chăm chỉ, chắc chắn sẽ được thăng tiến.
Ai ngờ mọi lại thành thế này…
Chu Dịch.
ấy dưới tán mưa xuân và hoa hạnh, tôi là nhìn nhầm anh rồi.
Gặp anh, coi như kiếp nạn của tôi.
10
Tầng ba, văn phòng viện trưởng.
Tôi hít sâu một hơi, gõ cửa.
Bên trong vang lên giọng trầm thấp:
“Vào đi.”
Tôi không dám ngẩng đầu.
khóe mắt, tôi thấy Chu Dịch một tập tài liệu có đóng dấu đỏ chót:
“Thông báo về việc cải tổ đội ngũ giảng viên bộ môn Thực vật học – Học viện Khoa học Sự sống 2023.”
Ầm một trong đầu tôi.
Trời… sập rồi.
“Triệu ?”
Anh gọi một , tôi bật dậy như lò xo:
“Dạ có, viện trưởng! Xin anh, đừng cắt hợp em!”
“Cô đừng vội.”
Câu này hình như tôi từng nói.
Nhưng đời là xoay nhanh thật…
Chỉ trong vài ngày, đối tượng mắt, anh ta đã hóa thân thành sếp trực tiếp, tiền đồ, và cả mạng sống nghề nghiệp của tôi.
Nếu không phải cái bàn cao che mất, chắc tôi đã quỳ xuống luôn rồi.
“Bên kia có ghế, cô ngồi đi.”
“Viện trưởng, em không ngồi. Anh có gì cứ nói đi ạ.”
“Emm…”
Chu Dịch là loại cáo già.
Ngón tay gõ gõ lên bàn gỗ đỏ, mắt dán vào tài liệu, khẽ “emm… tsk tsk…” mà không chịu nói.
Tôi chịu hết nổi, bèn tiến lên một bước.
“Viện trưởng, hôm là em lỗ mãng, em xin lỗi anh.
Nhưng mà… cũng có lý do cả.
Anh , em mới vô trường, giai đoạn này là bước ngoặt phát triển.
Nếu bây giờ em kết hôn sinh con, chẳng phải sẽ bỏ lỡ cơ hội thăng tiến và cống hiến cho học viện ?
hồi học cao học em đã đặt mục tiêu phải cống hiến cho ngành thực vật học.
Em không thể lấy chồng sớm được!
Thế nên em mới… tìm mọi cách để anh nản .
Anh tài năng như vậy, học thức uyên thâm, chắc chắn hiểu được tấm của em mà, không?”
Chu Dịch liếc tôi, khẽ “Ồ.”
Một “Ồ” nhẹ hều, mà nghe như tát vô .
Tôi gào lên.
túm cổ áo anh ta đấm hai cái cho hả.
Nhưng anh ta lại nói tiếp, giọng đổi hẳn:
“Triệu , trong mắt cô tôi là nhỏ nhen thế ?
Tôi tìm cô, chẳng lẽ không thể vì tốt ?”
11
Khi rời khỏi văn phòng Chu Dịch, tôi ôm một chồng tài liệu cao đầu, rơi lả tả khắp hành lang.
Tôi tin rồi.
Chu Dịch là đồ rùa đội nồi – đầu heo cáo!
Tôi từng sỉ nhục anh ta như thế, còn trông mong anh cho việc nhẹ lương cao ?
Anh ta giao cho tôi nhiệm vụ “dọn mìn” cấp độ địa ngục:
Trong vòng 20 ngày, phải tổng hợp, sắp xếp lại toàn bộ tài liệu hành chính – đảng ủy – giảng dạy của suốt 15 !
Con lừa trong đội sản xuất còn không phải làm khổ như tôi!
Thế mà Chu Dịch còn nói:
“Cô Triệu, biết là việc này hơi vất vả, nhưng đây là cơ hội để cô hiểu rõ học viện.
Hồ sơ nay cô cầm về làm, còn những trước thì vào trung tâm lưu trữ tra .
Tôi sẽ cấp quyền tra cho cô.
, và nữa…
Tôi thật đánh giá cao năng lực của cô, mới giao việc này đấy.
Cô thông minh, lanh lợi, học vấn cao, biết tiến biết lùi, chắc hiểu ý tôi chứ?”
Lời anh ta rơi vào tai tôi như sét đánh ngang đầu.
Tất nhiên là tôi hiểu.
Ý là hành tôi tới chết chứ gì.
Đề tài nghiên viết xong, bài báo top đăng, quyền hướng dẫn cao học có, giờ còn phải thức tra kho lưu trữ?
Tâm tư Tư Mã Chiêu, rõ như ban ngày.
Nhưng tôi biết làm đây?
Tự gieo nghiệp thì tự trả .
Đời chẳng phải là một chuỗi “lên – xuống – xuống – xuống – xuống – xuống – cháy – rồi chôn” hay ?
12
Giờ nghỉ trưa, Chu Dịch tranh thủ họp toàn viện để “ mắt”.
Cả tòa viện khoa học như ngập trong rên rỉ.
Ai cũng bảo Chu Dịch là bạo chúa.
hết, anh ta còn chỉ định tôi làm đại diện nhân viên mới lên phát biểu, khiến nghiệp trong phòng càng ganh càng ghét, mồm thì cười mà lời thì toàn châm chọc mỉa mai.
kệ.
Không lo nổi mấy đó.
Tan làm là tôi cắm đầu lao tới trung tâm lưu trữ, làm một lèo đến tận 3 giờ sáng.
Tôi làm chăm chỉ đến mức… bác bảo vệ trực ca cũng không nỡ nhìn tiếp, giơ đèn pin lia vào tôi.
“Cô Triệu này, về nghỉ đi .”
“Cháu nốt cái này đã ạ, cái phần này nói về tư tưởng trong giảng dạy, hay phết.”
“Thế thì nhớ tắt máy tính đấy nhé.”
“Dạ vâng ạ!”
Bác bảo vệ vừa đi khỏi vừa lẩm bẩm:
“Thanh niên thời nay chẳng biết giữ mạng sống gì cả…”
Mười phút , tôi chính thức tan ca.
Vừa khỏi cổng trung tâm lưu trữ, đập ngay vào mắt là một luồng đèn pha trắng tóe sáng.
“Lại thần thánh phương nào chiếu vậy trời?!”
“Triệu .”
…
Giọng của Chu Dịch???
Tôi lập tức nở nụ cười nịnh nọt:
“Ui, lãnh đạo cấp cao thần thánh phương nào thế ạ, Viện trưởng Chu, anh cũng tăng ca hả? lại ghé chỗ này thế?”
“Lo cô làm việc không tử tế.”
“……”
Tôi cạn lời.
Cái này kiểu nước đổ đầu vịt.
Ngọt không ăn, mặn cũng chê, tôi chả buồn nói gì, lặng lẽ đi .
Ai ngờ… anh ta lại đuổi theo:
“Triệu , tôi đưa cô về nhé?”
Tôi lễ phép lắc đầu:
“Không cần đâu ạ, phiền anh .”
“…Ờ.”
Tôi còn ngẩn thì chiếc xe đột ngột nổ máy…
Xịt một làn khói xăng vào tôi.
Tôi: “?????????”
Thật sự phóng đi rồi á???
Đã đi thì đi, ai cho xịt đầy tôi như vậy chứ, đồ Chu đại cẩu độc thân thần kinh!!!