Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
                            https://s.shopee.vn/9zopSJ5Ywg

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
19
Kỳ nghỉ Quốc khánh, tôi được nghỉ về nhà.
Vừa hay đụng lúc dì tôi ghé chơi.
Từ lần trước tôi dọa dì sợ một trận ra trò, hai hiếm khi gặp lại.
Lần này mặt đối mặt, cả hai ngơ ngác nhìn nhau, có chút… khó xử.
“Tiểu Ngọc, con về rồi à?
Dạo này gầy này?
Cái cậu Chu thầy giáo dì giới thiệu không ra gì không?”
Dì tôi lo lắng hỏi han, tôi cũng nhìn ra tôi xuống sắc rõ rệt, lập tức thở hổn hển:
“Con bị Chu Dịch bắt nạt trường ? Có gì nói với !”
tôi vừa nói xong, nước mắt tôi tuôn ào ào như đập thủy điện xả lũ.
Ba tôi tiếng , lao từ trong bếp ra.
“Con gái! Giữa dịp lễ này lại ! Đứng lên, đứng lên nói với ba xem !”
Ba tôi đỡ tôi ngồi xuống ghế, còn định gọi điện ngay cho ba của Chu Dịch.
Tôi hoảng loạn chắp tay cầu xin:
“Ba đừng gọi! Xin ba đừng gọi!”
Ba tôi chịu hạ điện thoại xuống.
Tôi lau nước mắt, còn chưa kịp hoàn hồn thì dì tôi – bắt được tín hiệu lạ gì đó từ vũ trụ – đột nhiên nói:
“Tiểu Ngọc, dì thấy con này cũng tự kiểm điểm lại rồi.
Con không thích mấy đứa giàu mà không , cũng không thích mấy đứa giàu giỏi nhưng khiến con thiếu giác an toàn.
Vừa hay dì có một cậu trai đây – Mạnh Diệp, là giảng viên trường cạnh.
Cao 1m8, nặng 70 kg, đỉnh chóp .
Con xem thử ảnh đi, nếu ưng thì dì sắp xếp cho hai đứa gặp mặt.
Cũ không đi, không , đừng buồn nữa con gái!”
Tôi mở ảnh lên coi.
Một anh chàng đầu húi cua, sơ mi trắng, ngực cài huy hiệu Đảng, ngoại hình không quá nổi bật nhưng sạch sẽ, dễ nhìn.
tôi nhận xét:
“Nhìn cậu này giống kiểu sống ổn định, có thể nhau cả đời.”
Tôi thấy cũng được.
Không nhiều, gật đầu cái rụp.
—
Hôm , Mạnh Diệp rủ tôi đi ăn quán Đông Bắc.
Ảnh nói ảnh thạc sĩ – tiến sĩ – nghiên cứu sinh đều Đông Bắc, dù là người miền Nam nhưng đã yêu ẩm thực Đông Bắc.
“Cô Triệu nè, Đông Bắc mà bữa nướng, uống tí bia là bao nhiêu phiền não bay sạch!”
“ bữa đi?”
“Chắc… không đâu.”
Mạnh Diệp gãi đầu cười gượng:
“Lần đầu gặp bạn gái mà lôi ra nhậu thì về nhà thể ba tôi cũng đánh gãy chân.”
“Không , đàn ông mà, sợ cái gì!”
“ hai chai bia Tuyết nhé, nhâm nhi một tí?”
“OK !”
Bảo là hai chai, mà tụi tôi hơn một thùng.
Mạnh Diệp uống khỏe hơn tôi, còn lết được theo kiểu rắn bò zíc zắc, tôi thì gục như con sâu rượu bò dưới đất.
“Cô Triệu!
Cô quá đỉnh đó!
Tôi nói thật nhé, tôi danh cô lâu rồi!
Trước lễ, thầy Chu Dịch cô có sang trường tôi giao lưu, ảnh khen nghiên cứu về giống lúa của cô lắm!
Lúc đó tôi đã :
Nhất định phải quen cô gái này!”
Mạnh Diệp lảm nhảm gì đó, tôi chẳng rõ chữ , chỉ hai từ “Chu Dịch” vang lên như… mũi tên xuyên màng nhĩ.
“Cấm nhắc Chu Dịch!
Nhắc hắn là xui cả đời!!!”
Mạnh Diệp uống xỉn, cũng chẳng hiểu tôi gào cái gì, quay ra ôm cột đèn đi vòng vòng.
Tôi thấy chán, lăn qua lộn lại trên đất, lôi điện thoại ra.
WeChat của tôi để ghim một người:
“Nam bồ tát của Đại Hoa Nam.”
Tôi mở khung chat, ấn giữ nút ghi âm, gào như nhập đồng:
“Chu Dịch!!!
Anh giỏi lắm! Anh siêu lắm!
Tôi hành đàng hoàng bao nhiêu năm, đời tôi rốt cuộc lại chết chìm trong tay anh!!!
Anh tưởng tôi dễ lắm ?!
Anh tưởng tôi cố tình thả thính anh ?!
Tôi chẳng qua thắng không nổi cái tay mình!
Lỗi tại anh! Tại anh quá quyến rũ!!!
cạnh anh, tôi không sờ là lạ đó!!!
Chu Dịch, đồ khốn kiếp!!!”
Tôi “vù” một cái gửi đi, rồi lăn vài vòng dưới đất, thành cục bùn sống.
—
Chắc đó Mạnh Diệp có cõng tôi về, ảnh lắc lư vài cái rồi tôi mất ý thức hoàn toàn.
Mãi sáng hôm tỉnh dậy vì đau đầu…
Trời đất tổ tông ông bà thiên địa thần linh ơi.
Tôi nằm trần như nhộng trong khách sạn??!
Tôi với Mạnh Diệp… ngủ với nhau rồi á!!!
20
9 giờ 30 sáng, tôi len lén kiểm tra hết phòng khách sạn một vòng.
Không có .
Tôi lật đật mặc đồ, tính trốn lẹ rồi coi như chưa có gì xảy ra.
ngờ…
“Ding dong!”
TIẾNG CHUÔNG VANG LÊN.
Tôi đập tay vô trán, răng ê ẩm.
Đấm không khí mấy cú cho trấn tĩnh, tôi đành ra mở .
“Tiểu Ngọc, ăn sáng thôi.”
“Ờm… vào đi.”
Quả nhiên là Mạnh Diệp.
Trong lòng tôi rối như canh hẹ, ngoài mặt tỏ ra bình tĩnh cho ảnh vào.
“Cái đó… hôm qua tụi mình…”
Tôi chỉ tay lên giường còn nguyên nùi chăn bừa bộn, ánh mắt mong đợi ảnh nói ra gì đó lọt tai chút.
Mạnh Diệp gãi đầu lúng túng:
“Hôm qua tụi mình uống xỉn… là cô đòi mở phòng…”
Tôi đập trán cái “bốp”, tự thấy mình là mất nết thật sự.
Giờ thu dọn đây???
“Mạnh Diệp, cứ coi như lỗi của tôi. Không đâu, chuyện người lớn mà.”
Thật ra tôi là kiểu miệng cứng nhất quả đất, suýt nữa bị Mạnh Diệp dẫn dắt rồi.
ngờ ảnh bật lại liền:
“Không có! Không phải đâu!
Cô Triệu! Hôm qua tôi ngủ phòng cạnh cơ!!”
Vừa lúc đó, điện thoại tôi sáng màn hình, tôi nhào xem.
Kết quả chỉ là… một tin tức nhảm nhí do hệ thống đẩy lên.
Tự nhiên trong lòng thấy khó , chẳng biết giận hay giận mình.
Tôi buột miệng:
“Mạnh Diệp, ý tôi là, nếu anh thấy tôi ổn, còn tôi cũng thấy anh không tệ, thì cứ… qua lại thử xem.
Còn cái chuyện ‘kiểm hàng trước hôn nhân’ á, bình thường mà!”
Mạnh Diệp tròn mắt:
“Cô Triệu… cô nói thật không?”
Tôi nhìn anh .
Trong đầu lại vang lên cái tên chết tiệt kia.
Tự nhiên… miệng càng lúc càng cứng:
“Đương nhiên.”
“ hôm nay tôi về báo với ba tôi, tìm ngày tốt đi đính hôn nha?”
“……Cái đó thì chưa cần gấp.”
Tôi vội vã phủi tay, thấy mình hơi lố.
Lấy cớ có việc bận, quay người tính chuồn khỏi khách sạn.
dè, Mạnh Diệp bỗng gọi giật lại:
“Cô Triệu!
Cô biết hôm qua… Viện trưởng Chu tìm cô không?”
“!”
Tôi giật mình.
tiếp Mạnh Diệp nói:
“Tôi không ngờ… hai người lại là loại quan hệ đó.”
21
Loại quan hệ gì?
Tôi cũng muốn biết tôi với Chu Dịch rốt cuộc là loại gì.
“Tôi… ngủ với anh rồi à?”
Tôi là kiểu người nói không qua não, thốt ra xong tự muốn đập đầu vào tường.
Nhưng Mạnh Diệp lại gật đầu kể:
“Hôm qua ấy…
Tôi say vật vờ, nhưng tỉnh hơn cô một tí.
Lúc đó tôi thấy Viện trưởng Chu tìm cô.
Cô thì cứ níu lấy ảnh, ôm hôn loạn xạ, không chịu về.
Xong rồi…
Ảnh mở phòng.
Ảnh tốt lắm, không để tôi ngủ lề đường, mà thuê cho tôi phòng cạnh.
Còn hai người thì vào cùng một phòng.
đó thì…
Tôi không rõ nữa…”
Câu nói đó của Mạnh Diệp khiến đầu tôi o o như có ong bay.
đó thì… đầu tôi chỉ toàn mấy cảnh phải trả phí xem được.
Cũng may là Mạnh Diệp thuộc dạng tử tế, chứ nếu đổi lại là người khác, chắc đã chửi thẳng vào mặt tôi:
“Đồ cẩu nam nữ! Tưởng tôi là nhân vật phụ trong trò chơi các người à?!”
đó, tôi chợt thấy rất có lỗi với Mạnh Diệp.
Ảnh là… bị kéo vào cuộc chơi không báo trước này thật.
Nhưng vấn đề là…
“ Chu Dịch đâu? Cái thể loại gì mà… ngủ xong là biến ??”
Tôi vừa lầm bầm chửi vừa đảo mắt tìm người.
Thấy Mạnh Diệp mặt hơi tái, ấp úng mãi bật ra được:
“Cái đó… Cô Triệu… Viện trưởng Chu… ngoài …”
“……”
Tôi đông cứng lại, quay đầu nhìn theo ánh mắt Mạnh Diệp.
Và rồi…
!!!!!!!
Chu Dịch!
Khoác nguyên một chiếc áo gió đen thẫm, tay xách túi đồ ăn sáng, đứng nghiễm nhiên trong khung , như thể đóng vai nam chính phim trinh thám.
Ngay khoảnh khắc đó, ánh mắt anh đâm thẳng về phía tôi, sắc lẹm như dao gọt táo:
“Triệu Ngọc, cô vừa bảo … ngủ xong là chuồn ?”
22
Ngay khoảnh khắc tôi và Chu Dịch đối mặt, Mạnh Diệp đã tự giác… rút êm.
Tôi kéo lại áo.
Thật ra không hở hang gì, nhưng cứ muốn kéo cho có giác đứng đắn.
Chu Dịch bước vào phòng, rất tự nhiên đóng lại.
“Cạch” một tiếng, không gian khép kín.
“Triệu Ngọc, tôi phát hiện cô là người… rất thú vị.”
Tôi giả vờ không quan tâm, nhìn trần nhà, huýt sáo.
“Nếu hôm qua không phải tôi mà là Mạnh Diệp, cũng được không?
Dù thì cô cũng sắp kết hôn với cậu rồi mà, phải không?”
Ban đầu tôi còn khá bình tĩnh, nhưng câu này của Chu Dịch vừa rơi xuống, tôi lập tức nổi điên.
“Viện trưởng Chu, anh cũng thú vị đấy.
Tôi không được quyền theo đuổi hạnh phúc của mình chắc?
Thầy Mạnh có chỗ không tốt?
tôi lại không thể cưới người được?
Tôi với ảnh sắp thành cơm chín rồi, anh tự nhiên nhảy vào phá bĩnh, một cái nồi đen chui nhầm cái vung nhôm thì cũng sai cả khúc rồi đấy biết không?”
“Cô thật sự à?”
“ !”
“……”
Chu Dịch im lặng vài giây.
Tôi khoanh tay, tức mức thở phì phì.
mà anh lại nói một câu khiến tôi muốn vừa vừa đấm người:
“Tiểu Ngọc, nếu tôi khiến em giận, tôi xin lỗi… được không?”
“…”
Tôi run lên.
Không rõ vì giận… hay vì nước mắt sắp trào ra.
Chu Dịch tiếp tục:
“Hôm qua xong tin nhắn WeChat của em, tôi lập tức tìm em.
Ba em tỏ ra rất khó chịu, tôi nhận ra tình hình nghiêm trọng mức .
Dạo này tôi bận thật, công việc nhiều, đi công tác liên tục, không quan tâm được xúc của em… tôi xin lỗi.”
Anh bước lên, định nắm tay tôi.
Tôi thật rồi.
như con dở người.
“Đầu năm anh nói anh ‘không để tôi trong lòng’, cuối kỳ thì anh bơ tôi, xong lại dắt người khác đi đề tài…
Chu Dịch, cho dù tôi và anh có mối quan hệ gì đi nữa, thì tôi cũng không phải Vương Bảo Xuyến thời hiện đại, ngồi trong phòng đợi anh mười tám năm!
Giờ anh đây nói mấy lời này, ý là… ngủ với tôi xong rồi bồi thường ?!”
“Tiểu Ngọc, là anh sai…”
“Đương nhiên là anh sai!”
Tôi giơ tay đấm vào ngực anh một cái.
to.
mềm.
giác lại muốn tha thứ.
“Anh nói anh sai đi.”
Chu Dịch: “Anh sai rồi.”
“Anh nói anh yêu em.”
Chu Dịch: “Anh yêu em.”
“… bây giờ mình là gì của nhau?”
Chu Dịch: “Vợ chồng sắp cưới.”
Anh nói ba chữ đó, tôi phì cười.
Một suy lóe lên:
“Chu Dịch, anh nói đó nha.
Mình đã ngủ với nhau rồi, không được nuốt lời đâu đấy!”
Chu Dịch cũng cười:
“Không nuốt.”
“… nhóm nghiên cứu giống lúa, anh cho em vào được không?”
Chu Dịch khựng lại một nhịp.
Bầu không khí sến súa suýt vỡ.
Tôi ngượng, gãi gãi má.
Hết cách rồi.
Là con nghiện sự nghiệp thì phải ưu tiên công việc thôi.