Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9zopSJ5Ywg

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Không biết “người tốt bụng” nào đã tung video và ảnh cưới của ông ta với Phó Nhược Tuyết lên mạng.

Chắc người đó định ca ngợi một chuyện tình hoàng hôn lãng mạn, nào ngờ lại châm ngòi cho cơn bão dư luận.

sinh viên nhìn thấy liền nổ tung bình luận:

“Ơ kìa, đây chẳng phải Trác của bọn mình à?

Nhưng cô dâu … không giống phu nhân nhỉ?”

“Nghe nói mới hôn với vợ tháng trước, lẽ nào đây là vợ hai?”

“Không đúng! Nhìn ngày cưới đi — lúc đó ông ta vẫn chưa hôn!”

“Trời đất ơi, chẳng phải ngoại tình trong hôn nhân sao?”

Chỉ trong một đêm, Trác Tư Nguyên một được kính trọng, trở thành ông già dâm loạn, bại hoại đạo đức.

Bị dư luận dồn ép, trường đại học yêu cầu ông ta viết bản kiểm điểm, để giữ danh cho học viện.

Nhưng khổ nỗi — đám cưới giữa ông ta và Phó Nhược Tuyết được tổ chức quá rình rang, đến mức nhiều giảng viên trong trường cũng nhận được thiệp mời của “chú rể” Trác Tư Nguyên.

Bằng chứng rành rành, không cách nào chối cãi được.

Bị dư luận ép đến đường cùng, trường đại học buộc phải ra thông báo đình chỉ chức vụ và công của Trác Tư Nguyên.

Ông ta lê tấm thân mệt mỏi, uể oải quay về “tân phòng” mà mình và Phó Nhược Tuyết mới dọn .

Nhưng đập mắt ông ta — lại là con dấu niêm phong lạnh lẽo của tòa án dán ngay trên cửa.

Sau khi hoàn tất thủ tục hôn, tôi ủy quyền cho luật khởi kiện Phó Nhược Tuyết, yêu cầu cô ta trả lại sính lễ, nhà và xe hơi mà “đám cưới” của họ đã dùng.

Bởi những thứ đó, đều là trong hôn nhân của tôi và Trác Tư Nguyên.

Trác Tư Nguyên bối rối đến mức đầu rối tơ vò.

Đối mặt với tiếng khóc lóc và lời oán than của Phó Nhược Tuyết, ông ta cáu gắt quát lên:

“Họ Lục trước khi tù chẳng để lại cho cô một khoản lớn sao?

Cô không phải vẫn còn căn nhà khác à?

Dọn sang đó tạm đi!”

Sắc mặt Phó Nhược Tuyết lúc đỏ lúc trắng, miệng ấp úng, không nói nổi một câu.

Khoảnh khắc ấy, trong lòng Trác Tư Nguyên chợt dấy lên cảm chẳng lành.

Ông ta siết chặt cổ cô ta, gằn giọng:

“Lúc trước cô nói họ Lục để lại cho cô một khoản lớn…

Đừng nói là — cô lừa tôi đấy nhé?”

Phó Nhược Tuyết cũng ngẩn người:

“Trác Tư Nguyên, anh bao năm, bao nhiêu án, chẳng lẽ không để riêng nổi chút sao?”

Trác Tư Nguyên gầm lên:

“Tôi để riêng được bao nhiêu, chẳng phải đã đổ hết đám cưới của cô rồi à?”

“Giờ Phó Nhược Lan kiện đòi lại , cô bảo tôi phải nào đây?”

“Phịch” một tiếng — Phó Nhược Tuyết ngã quỵ xuống sàn.

15

Quả báo của Trác Tư Nguyên đến còn nhanh hơn tôi tưởng.

Vì ngoại tình trong hôn nhân và cố tình chuyển chung, đứng tên ông ta và Phó Nhược Tuyết đều bị tòa án phong tỏa.

Cùng đường, ông ta đành dắt Phó Nhược Tuyết và con cô ta – Lục Trạch – tìm đến nhà con tôi cầu nhờ.

Nhưng khi nghe nói Phó Nhược Tuyết ngày trước hôn với cũ cũng ra đi trắng, chẳng được xu nào, thậm chí cả đám cưới xa hoa, sính lễ tám mươi tám vạn, cùng nhà xe kia đều là trong hôn nhân của tôi và ông ta, bị Trác Tư Nguyên lén đưa cho cô ta, con tôi tức giận đến tái mặt, lập tức đuổi thẳng ba người ra khỏi nhà.

Hết cách, Trác Tư Nguyên lại dẫn hai mẹ con họ đến nhà con .

Không ngờ, con rể tôi đang thủ tục hôn!

ra, mẹ con tôi – sau khi biết chuyện nó hùa theo “tiểu tam” bắt nạt mẹ ruột mình – đã mắng nó là “đồ vong ân, nuôi không nổi”, kiên quyết buộc con phải hôn.

Con tôi khóc lóc van xin Trác Tư Nguyên đứng ra bênh vực, còn bảo Phó Nhược Tuyết bỏ thuê luật giỏi nhất cho mình.

Kết quả ai cũng đoán được — Trác Tư Nguyên thân mình còn lo không xong, Phó Nhược Tuyết đến đồng bạc cũng không móc nổi.

Nghe nói, sau khi bị nhà đuổi đi, con tôi òa khóc quay về tìm mẹ.

Nhưng khi về đến nơi, nó mới phát hiện căn biệt thự xưa đã được tôi bán mất lâu.

Còn tôi — đang cùng chị Lưu và đoàn du lịch, bắt đầu chuyến hành trình vòng quanh giới.

16

Lần tiếp theo tôi nghe tin về Trác Tư Nguyên và hai đứa con, đã là một năm sau đó.

Tòa tuyên án, tôi lấy lại được một nửa chung.

Nửa còn lại, sau khi ông ta trả nốt tổ chức “đám cưới”, cũng chẳng còn bao nhiêu.

Trác Tư Nguyên vốn nghĩ với mức lương , mình vẫn có thể sống trước.

Nào ngờ đúng lúc đó, làn sóng cắt giảm nhân sự trường dân lập ập tới.

Vì vấn đề đạo đức cá nhân, ông ta bị buộc thôi .

Muốn tìm chỗ khác dạy, nhưng chuyện ông ta ngoại tình trong hôn nhân với Phó Nhược Tuyết đã lan khắp mạng, không trường nào dám mạo hiểm thuê một “ ô danh” .

Sau khi thất nghiệp, Phó Nhược Tuyết không chút do đá ông ta, lao vòng của một lão nhà giàu khác.

Ngày cưới của họ, Trác Tư Nguyên bất ngờ xuất hiện, trên người buộc đầy chai xăng, trước mặt quan khách, ôm chặt lấy Phó Nhược Tuyết rồi châm lửa.

Phó Nhược Tuyết cháy thành tro tại chỗ.

Còn Trác Tư Nguyên bị bỏng thân nặng, trải qua hai ngày hai đêm cấp cứu, cùng vẫn trút hơi thở cùng trong tuyệt vọng.

Nghe nói, trước khi chết, dây thanh quản ông ta đã cháy hỏng, không thể nói được,

chỉ còn run rẩy dùng , chấm máu và mủ vết thương, viết lên ga giường tên tôi.

Ông ta còn muốn gặp tôi lần .

Chỉ tiếc, lúc đó tôi đang bên kia đại dương, ngồi trên bãi biển, thong thả đón gió.

Tôi đã đổi số, trong danh bạ chỉ còn vài người bạn thật sự.

Còn ông phản bội, và hai đứa con bất hiếu kia?

Chúng thích lập nhóm đình sau lưng tôi, đúng không?

Vậy để ba người họ, vĩnh viễn “bị khóa trong nhóm đó”.

Phần đời còn lại, tôi có , có thời gian, có vài người bạn tri kỷ.

Một mình, vẫn sống tự do và an yên.

17

Một năm sau, chuyến du lịch vòng quanh giới cùng chị Lưu kết thúc.

Vừa trở về viện dưỡng lão, quản đã bối rối bước tới:

“Bà Phó ơi…

Con và con bà lại đến tìm rồi.

Bà có thể gặp họ được không?

Họ ba ngày hai bữa đều tới hỏi thăm, dù sao họ cũng là con ruột của bà, chúng tôi cũng thấy khó xử lắm…”

Nhìn vẻ khó nghĩ của quản , tôi đặt hành lý xuống, thay đồ khác, rồi quyết định ra gặp bọn họ.

Và khi cánh cửa mở ra, tôi sững sờ.

Mới chỉ một năm không gặp, mà Trác Tuấn Triết và Trác Thanh Thanh đã xơ xác, tiều tụy đến mức chẳng nhận ra.

Trước kia, ăn mặc sinh hoạt của hai đình họ đều do tôi – “bà mẹ vô dụng” – một quán xuyến.

Ngay cả dọn dẹp mỗi tuần, họ cũng tiếc thuê người, mượn cớ “nhớ cháu” để sai tôi vừa trông trẻ vừa lau nhà.

Giờ khác — khi không còn người mẹ “ăn hại” kia phục vụ nữa, bọn họ cùng cũng nếm mùi cuộc sống thực sự.

Không còn “người giúp miễn phí” là mẹ, Trác Tuấn Triết ngoài chạy giao hàng kiếm sống, còn phải lo nhà, đón con, nấu cơm.

Để tiết kiệm, anh ta thậm chí tập nấu ăn.

Trác Thanh Thanh cũng chẳng còn là cô ăn diện trước — thân khoác hàng hiệu, lúc nào cũng là móng sang chảnh.

Giờ đây, cô mặc đồng phục nhân viên dọn phòng của khách sạn, khuôn mặt đầy mệt mỏi và tàn tạ.

Hai anh em vừa thấy tôi xuất hiện, ánh mắt lập tức sáng rực:

“Mẹ!”

“Mẹ, cùng mẹ cũng về rồi!”

“Mẹ, chúng con sai rồi… chúng con bị con tiện nhân Phó Nhược Tuyết lừa đấy!”

“Tất cả là do ba! Nếu không phải ông ta nói rằng cũ của Phó Nhược Tuyết để lại mười mấy tỷ , chúng con đâu có…”

“Nhưng giờ mọi chuyện qua hết rồi, mẹ à! Con tiện nhân đó chết rồi, ba cũng không còn nữa, mẹ về với chúng con đi!

Sau mẹ con mình nương tựa nhau, con với em nhất định sẽ hiếu thảo với mẹ!”

Nhìn ánh mắt tham lam và mong ngóng ấy, tôi chỉ khẽ cười.

con muốn đón mẹ về để mẹ hưởng phúc, hay là muốn đón mẹ về giúp miễn phí?”

“Trác Tuấn Triết, Trác Thanh Thanh, kể ngày hai đứa vì con đàn bà đó mà nhốt mẹ trong nhà, với mẹ, đã không còn hai đứa con nào nữa.”

“Mẹ không trách, vì dạy con thành ra ích kỷ và lạnh lùng , lỗi cũng có phần mẹ.”

“Nhưng nay, mẹ sẽ không can cuộc đời con nữa.”

con đã trưởng thành rồi — đường đời sau , tự mà đi.

Mẹ sẽ không nhận con, còn con… cứ xem chưa từng có người mẹ .”

Nói xong, mặc cho họ khóc lóc cầu xin, tôi quay người bỏ đi, không hề do .

Vài ngày sau, Trác Tuấn Triết và Trác Thanh Thanh vẫn không chịu bỏ cuộc, lại mò đến viện dưỡng lão tìm tôi.

Nhưng lần , quản chặn họ lại trước cửa.

“Xin lỗi, bà Phó không còn viện chúng tôi nữa.”

“Mẹ tôi đi đâu rồi?”

“Thật ngại quá, chúng tôi cũng không biết bà ấy đã chuyển đến viện nào…”

Tôi không nói với ai, lặng lẽ cùng chị Lưu rời đi, về quê cũ của chị — Thái Thuận.

đây, núi xanh nước biếc, con người hiền hòa.

Chúng tôi sửa sang lại ngôi nhà cũ của chị, nhận nuôi vài chú mèo hoang, và mở một quán cà phê mèo nhỏ xinh.

Phần đời còn lại, tôi chẳng bận tâm chuyện hai đứa con ra sao.

Quán cà phê mèo của chúng tôi dần trở thành điểm check-in nổi tiếng trong vùng,

ăn ngày một khấm khá.

Trong những lúc bận rộn, đôi khi qua lời họ hàng, tôi nghe tin — sau khi tôi đi, hai đứa con tôi mất nốt hy vọng cùng, và buông xuôi tất cả.

Trác Tuấn Triết gửi con cho họ hàng quê cũ của Trác Tư Nguyên nuôi, rồi sang Đông Nam Á “ ăn”, đó bặt vô âm tín.

Còn Trác Thanh Thanh, sau khi hôn với , suốt ngày theo đám đàn ông hư hỏng, nghe nói bị vợ của họ bắt gặp đánh cho nhiều lần, cùng cũng biến mất chẳng ai biết đâu.

Nghe tin, tôi chỉ khựng lại một thoáng, rồi mỉm cười, lắc đầu, cúi xuống tiếp tục chải lông cho con mèo cam trong quán.

Ngoài sân, cây hồng trĩu quả đỏ au, rực rỡ, tươi tắn chính quãng đời còn lại của tôi — hưng thịnh, bình yên, và rực rỡ vô cùng.

(Hoàn)

Tác giả: Mèo Tai Cụp (折耳根的貓)

Ngày 10 tháng 10 năm 2025

Tùy chỉnh
Danh sách chương