Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUhxJbJDsc

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1

Ta xuyên không rồi.

Ban đầu ta còn rất kích động.

Nhưng sau khi lau tám gian cung thất, rửa mười sáu cái thùng đi cầu, trồng ba mươi hai gốc thược dược.

Ta phát điên rồi.

Chết cũng không nghĩ ra, dựa vào cái gì mà ta lại xuyên thành thái giám chứ?

Lại còn là một tiểu thái giám bị người người khi dễ!

2

Ta bắt tay vào nghề cũ.

Trước khi xuyên không ta là người đại diện không ngày nghỉ của giới giải trí, kiêm luôn viết văn ở Hải Đường.

Bây giờ, ta chỉ muốn làm một tiểu thái giám không cần phải rửa thùng đi cầu thôi.

Đại thái giám của Xuân Hỉ Cung thấy ta ngày ngày vùi đầu vào bàn viết, trở tay cho ta một bạt tai.

Hắn the thé giọng véo tai ta:

“Tiểu tử ngươi cả ngày ở đây làm cái gì đó hả? Thái Tử gần đây dạ dày khó chịu, mười cái thùng đi cầu kia còn không đủ dùng kia kìa.”

Ta nghẹn lời.

Càng hận Thái Tử hơn!

Đại thái giám lật xem bản thảo của ta, đột nhiên ánh mắt sáng rực lên:

“Đây là chương mới nhất của ‘Hoàng Thúc Đêm Đêm Mười Tám Kiểu Hoan Lạc’?”

Hắn đọc một mạch hết cả chương, miệng cười đến mang tai.

Ta được đại thái giám mặt mày hớn hở đỡ ngồi xuống.

“Thì ra ngài chính là Dạ An, bộ ‘Cẩm Châu Cuồng Ái – Đình Tám Người’ của ngài lão nô đã xem đến bốn lần!”

“Bộ ‘Kinh Châu Hoan Tình Bạc’ khi nào thì ngài viết tiếp vậy, lão nô rất muốn biết lần này Kinh Châu Thích Sử và Đỗ Huyện Lệnh có thể nào…”

Ta đoan trang ngồi trước bàn, nhấp một ngụm trà, cố ý làm ra vẻ thần bí:

“Ta đang chuẩn bị viết cuốn sách mới ‘Đông Cung Dạ Khuyết’, kể về chuyện Thái Tử và các quyền thần cưỡng ép yêu nhau, trong đó Nhiếp Chính Vương cùng với…”

Đại thái giám nghe đến hai mắt tỏa sáng: “Bọn người quyền quý quả nhiên là dơ bẩn!”

3

Ta rốt cuộc cũng được sống những ngày tháng không cần phải cọ rửa thùng đi cầu nữa.

Một đám cung nữ thái giám đều là fan hâm mộ tiểu thuyết của ta, giành nhau làm hết mọi việc, để ta có thể chuyên tâm viết sách.

Điều khiến ta bất ngờ hơn là, ‘Đông Cung Dạ Khuyết’ bất ngờ nổi tiếng.

Thậm chí còn trở thành cuốn sách được người người săn đón ở kinh thành, ngàn vàng khó cầu.

Ta cuối cùng cũng đã tích góp đủ tiền để xuất cung, nhưng còn chưa kịp bước chân ra khỏi cung, đã bị đám thị vệ bắt đến Đông Cung.

Trên chính điện, Thái Tử tóc đen búi cao, uy nghi ngự tọa ở vị trí cao nhất, ngước mắt nhìn xuống ta.

Một thái giám đứng bên cạnh cầm lấy bản thảo bị tịch thu từ phòng ta, lớn tiếng đọc:

“Trong phòng kín, Thái Sư quất roi Thái Tử, không ngờ lại bị Tiêu tướng quân từ trong tủ quần áo trông thấy, Tiêu tướng quân cười khẩy bước ra…”

“Hay tin chuyện này, Nhiếp Chính Vương giận tím mặt, đêm đó xông thẳng vào ôn tuyền trì từng bước ép sát…”

Thái giám càng đọc càng đỏ mặt tía tai, giận dữ quát:

“Thật là dơ bẩn, quả thực quá dơ bẩn! Thái Tử là hoàng trưởng tử do chính thất sinh ra, cao quý vô ngần, lẽ nào lại phải chịu phận dưới người khác?!”

Ta nhỏ giọng cãi lại: “Cũng đâu phải lúc nào cũng ở dưới đâu, ngài xem chương 75 chẳng phải…”

Thái Tử mặt mày đen kịt ném mạnh chén trà trong tay xuống đất: “Láo xược!”

Trong Đông Cung tức khắc quỳ rạp xuống một đám.

Hắn nghiến chặt răng, túm lấy cổ tay ta, kéo mạnh vào hậu điện.

4

Đi qua Cửu Khúc Hồi Lang, một làn hơi nóng ẩm ướt phả vào mặt, hòa cùng tiếng nước chảy róc rách.

Thái Tử đẩy mạnh ta xuống ôn tuyền trì, rồi áp sát thân mình tới.

Hắn đưa tay chắn ngang đường lui của ta.

Ta chỉ có thể dán người vào vách đá, ngước mắt nhìn hắn cười khẩy.

“Ngươi viết ôn tuyền trì của bổn thái tử và Nhiếp Chính Vương, chính là cái trì này đây?”

Hơi nước bốc lên nghi ngút, vài sợi tóc mai của hắn rũ xuống, dính vào gương mặt, đuôi mắt ửng đỏ, đẹp đến mức khiến người ta mê muội.

Ta nhìn mà thất thần, vội vàng giơ tay che mắt.

“Đừng có quyến rũ ta, ta mới vừa tụng xong Ly Tao.”

Thái Tử gạt tay ta ra, cúi đầu ghé sát mặt ta, nhìn thẳng vào mắt ta:

“Ngươi tên là Dạ An? Bổn thái tử từng có một cố nhân cũng tên là Dạ An.”

Thấy ta tỏ vẻ nghi hoặc, hắn lại ghé sát lại gần hơn, trong đôi mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo thấu xương:

“Ngươi chẳng phải rất thích viết sao? Vậy thì hãy diễn lại những gì ngươi viết trong sách cho bổn thái tử xem thử.”

Sóng nước lay động, hơi nóng xông lên khiến người ta mềm nhũn cả chân tay, Thái Tử vươn tay vuốt ve gáy ta:

“Nếu như diễn không đạt, vậy thì cứ chết chìm trong ôn tuyền này đi.”

5

Phải thừa nhận rằng, tướng mạo của Thái Tử quả thực là vô cùng xuất chúng.

Nhưng ta lại chẳng thể nào “diễn” được, trong lòng dâng lên một cảm giác bất lực như thái giám hạ giới đến lầu xanh.

Ta hận mình thân phận nữ nhi cải trang nam nhi làm thái giám!

Càng hận bản thân mình vô dụng bất tài.

Thế nhưng, ai nói không có “cái đó” thì không được cơ chứ?

Thái Tử lười nhác tựa vào vách đá, tay mân mê con dao găm sắc lạnh.

Ta khẽ nhếch môi cười: “Điện hạ chắc chắn chứ?”

Rồi bưng chén rượu hoa hồng bên cạnh lên uống cạn một hơi.

Nhân lúc hắn còn ngẩn người, ta giữ chặt đầu hắn kéo xuống cưỡng hôn, đem toàn bộ rượu trong miệng rót vào miệng hắn.

Khuôn mặt Thái Tử đỏ bừng, bắt đầu giãy giụa, nhưng bị ta túm tóc ghì chặt ngược về phía sau.

Trong lúc giằng co nụ hôn càng trở nên sâu đậm hơn.

Một lúc sau, Thái Tử mặt mày đỏ gay, yếu ớt tựa vào vách đá trừng mắt nhìn ta:

“Ngươi… to gan thật!”

Ta cười hề hề, càng thêm táo tợn vươn tay ra:

“Xin lỗi điện hạ, nô tài đã dùng hết Nhuyễn Cốt Tán mà nô tài phải dốc hết gia sản mới mua được lên người ngài rồi.”

“Nô tài biết Thái Tử nhất định sẽ không tha cho nô tài, nhưng trước khi chết, nô tài vẫn muốn báo một mối tư thù.”

Trong ánh mắt ngơ ngác của Thái Tử, ta giơ tay tát mạnh một cái vào mặt hắn.

6

Thái Tử không kìm được khẽ rên lên một tiếng.

Ta vừa đánh vừa mắng: “Đã làm Thái Tử rồi, sao không chịu tìm thái y mà chữa cái bệnh tì vị quái quỷ kia đi hả?!”

“Ngươi có biết mỗi ngày phải cọ rửa mười cái thùng đi cầu đau khổ đến nhường nào không hả?!”

Một lúc lâu sau, ta cũng mỏi tay.

Thái Tử cũng im bặt, cúi gằm mặt xuống, không rõ đang suy nghĩ điều gì.

Ta ngồi phịch xuống đất, ngước nhìn vầng trăng khuyết lơ lửng trên đầu, trong lòng dâng lên một nỗi bi thương.

Trời sắp sáng rồi, cái mạng nhỏ bé của ta chắc cũng đến hồi kết thúc.

Dư dược của Thái Tử vẫn còn, cả người hắn có chút mơ màng, miệng lẩm bẩm không rõ.

Ta ghé sát lại gần, mới phát hiện hắn đang lặp đi lặp lại hai chữ “Lâm Trĩ”, mà “Lâm Trĩ” chẳng phải chính là tên thật của ta ở thế giới hiện đại sao?

“Ngươi đang gọi ‘Lâm Trĩ’ sao?”

Nghe thấy giọng nói của ta, Thái Tử đột ngột mở mắt, đáy mắt phủ một tầng tơ máu, rồi bất ngờ trở mình đè ngửa ta xuống đất.

“Lâm Trĩ, đừng bỏ ta đi…”

7

Ta vẫn còn sống.

Sáng sớm hôm sau, đám cung nhân bước vào, liền trông thấy Thái Tử đang hôn mê bất tỉnh, còn ta thì nằm dưới thân hắn, suýt chút nữa bị hắn đè cho tắt thở.

Ai nấy cũng đều lộ vẻ kinh ngạc lẫn hiếu kỳ.

Tùy chỉnh
Danh sách chương