Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1Vn8bGYtgf
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Đại thái giám Đông Cung nhìn ta từ trên xuống dưới một lượt, rồi miễn cưỡng nói:
“Hừ, xem ra ngươi cũng có chút bản lĩnh thật.”
Đám cung nhân nhất thời không rõ thân phận địa vị hiện tại của ta ra sao.
Ta cứ thế bị giữ lại Đông Cung, chờ đợi Thái Tử tỉnh lại.
Một đám thái giám lũ lượt kéo đến cầu xin ta thu nhận bọn họ làm con nuôi.
Mấy tiểu thái giám cùng tiểu cung nữ vây quanh ta, ríu rít tranh nhau hỏi han.
Bọn họ hết lời ca ngợi ta còn lợi hại hơn cả Nhiếp Chính Vương, ta nhìn sang Thái Tử vẫn đang sốt cao đến mê man, trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót.
Biết làm sao đây, lương tâm ta có chút cắn rứt rồi.
Nhưng cũng không nhiều lắm.
Chẳng bao lâu sau, ta lén lút ôm theo mấy món đồ giá trị lấy được từ tẩm cung của Thái Tử, đi tới trước cửa Đông Cung.
Vừa thấy bóng dáng ta, tiểu thái giám kia đã vội quỳ xuống gọi “Cha nuôi”.
Ta toe toét cười đỡ hắn đứng dậy, ghé vào tai hắn nhỏ giọng dặn dò vài câu.
Tiểu thái giám ánh mắt dao động, ngượng ngùng gọi thêm mấy người nữa cùng nhau lẻn vào tẩm cung của Thái Tử.
Đợi đến khi ta ngồi vắt vẻo trên đầu tường Đông Cung, nhìn về phía tẩm cung của Thái Tử, khẽ xoa xoa lồng ngực.
Được thôi, lần này lương tâm đúng là có chút nhói đau rồi.
Thái Tử tỉnh lại, chắc chắn sẽ lột da ta, cạo xương ta mà thôi.
Nhưng thôi thì cứ đánh liều một phen, biết đâu xe đạp lại hóa thành xe phân khối lớn.
Chi bằng ta cứ ra tay trước cho chắc ăn.
Lúc này, đám lính canh Đông Cung đều đã rút hết vào trong tẩm phòng của Thái Tử để bảo vệ hắn.
Ta dễ như ăn bánh lộn một vòng qua tường, nhẹ nhàng đáp xuống đất, không khỏi hớn hở reo lên.
“Tự do rồi!”
Còn chưa kịp đi được hai bước, sau lưng bỗng nhiên bao trùm một làn hương đàn nhàn nhạt.
Trong tiếng ngọc bội va vào nhau thanh thúy, một nam tử vận huyền y quý phái đang đứng lặng lẽ bên cạnh cỗ xe ngựa, đôi mắt thâm trầm nhìn ta, trên tay còn cầm một quyển ‘Đông Cung Dạ Khuyết’.
Nam tử thân hình cao lớn như tùng như bách, đuôi mắt điểm một nốt chu sa diễm lệ.
Suy nghĩ chốc lát, ta dè dặt mở lời: “Ngài… cũng là khán giả của ‘Đông Cung Dạ Khuyết’ sao?”
8
Cỗ xe ngựa chậm rãi lăn bánh, hướng thẳng về phía cổng cung mà đi, người nọ chỉ lẳng lặng ngồi ở vị trí uống trà, thỉnh thoảng lại cúi đầu giở xem quyển sách trên tay.
Thật là một bộ dạng vô cùng thích thú.
Quả không hổ danh mỹ nhân tựa tranh vẽ, dù cho mỹ nhân có đọc tiểu thuyết đồi trụy, thì vẫn đẹp đến nao lòng.
Hoàng cung vốn là nơi vào dễ khó ra, ta vốn định bụng sẽ trốn tạm ở Ngự Hoa Viên, chờ thời cơ thích hợp.
Ai ngờ mỹ nhân kia lại kéo tay ta lên xe, một đường thuận lợi ra khỏi hoàng cung.
Mùi đàn hương trong xe nồng nặc, ta chần chừ hồi lâu, mới dám lấy ra phần tiếp theo của ‘Đông Cung Dạ Khuyết’ từ trong hành lý:
“Ngài thích ‘Đông Cung Dạ Khuyết’ sao? Đây là phần tiếp theo, xem như chút lễ mọn tạ ơn ngài đã giúp ta rời khỏi cung.”
Hắn vẫn im lặng không đáp, chỉ đưa tay nhận lấy phần tiếp theo, lật từng trang từng trang đọc ngấu nghiến, ta coi như hắn đã ngầm chấp nhận.
Cho đến khi xe ngựa xuyên qua con phố xá phồn hoa náo nhiệt, ta mới dám thở phào nhẹ nhõm một tiếng.
Mỹ nhân này tuy có hơi cao ngạo ít lời, nhưng lại là người đáng tin cậy.
Xe ngựa chậm rãi dừng lại ở một nơi.
Ta vén rèm cửa xe, quay người định cáo từ: “Đa tạ công tử, hữu duyên giang hồ tái ngộ!”
Còn chưa kịp bước chân xuống xe, gã xa phu đã thô bạo nắm chặt lấy cánh tay ta, kéo mạnh ta trở lại, rồi quay sang hỏi ý mỹ nhân kia:
“Vương gia, có nên trảm lập quyết tên nghiệt tử này ngay tại chỗ không ạ?”
Hả?!
Giờ phút này, tấm biển vàng chóe trước phủ đệ bên cạnh xe ngựa bỗng trở nên chói lòa, khiến mắt ta hoa lên đau nhức.
Ta dụi mắt nhìn kỹ lại, mới thấy trên tấm biển khắc ba chữ rồng bay phượng múa – Nhiếp Chính Vương Phủ.
Trong thoáng chốc, ta bỗng cảm thấy bất lực như một lão già tám mươi tuổi còng lưng cày cuốc ba mươi mẫu ruộng, hóa ra lại là ruộng của người ta.
Nhiếp Chính Vương Tần Tứ ung dung đặt tập giấy trong tay xuống, khẽ cong môi cười, dùng chiếc quạt ngọc nâng cằm ta lên.
Rõ ràng là một động tác vô cùng phóng đãng, nhưng lưỡi dao sắc lẻm giấu trong cán quạt lại đang kề sát bên động mạch chủ của ta.
Trong đáy mắt hắn thoáng hiện lên một tia lệ khí lạnh lẽo, lưỡi dao khẽ cứa qua làn da, vương chút máu tươi:
“Thì ra là ngươi, Dạ An, kẻ đã viết đến sáu bộ tiểu thuyết về bổn vương và Thái Tử?”
9
Nhiếp Chính Vương quả nhiên là một người biết giữ thể diện.
Hắn không giết ta ngay trước phủ đệ.
Mà sai người áp giải ta vào chính đường.
Ta lại một lần nữa bị áp giải quỳ rạp trên nền đất lạnh lẽo, lắng nghe tổng quản gia nghiêm giọng kể tội trạng của ta.
Tần Tứ từ đầu đến cuối vẫn lật xem quyển ‘Đông Cung Dạ Khuyết’ trong tay.
Nhìn hắn chăm chú đọc sách, ta bỗng cảm thấy vành mắt mình cay cay, chẳng lẽ hắn thực sự không thích thể loại này sao?
Rất nhanh sau đó, mấy bộ ‘Nhiếp Chính Vương Lục Bộ Khúc’ do chính tay ta viết bị ném mạnh xuống đất.
Tần Tứ trầm giọng hỏi: “Vì sao tiểu thuyết của ngươi đều chỉ viết về bổn vương và Thái Tử?”
Ta ôm lấy chén rượu độc mà hắn “ban thưởng”, nước mắt lã chã rơi.
Trong cục diện hiện tại, Hoàng Đế tuy rằng đã lập Thái Tử, nhưng vẫn còn do dự chưa quyết về chuyện trữ vị.
Nhị Hoàng Tử vẫn luôn ngấm ngầm tranh đấu với Thái Tử, Nhiếp Chính Vương Tần Tứ lại nắm trong tay binh quyền cấm vệ quân, đồng thời cũng là cậu ruột của Nhị Hoàng Tử.
Mà Nhiếp Chính Vương và Thái Tử thì nổi tiếng là “nước lửa bất dung” ở chốn triều đình, lời qua tiếng lại chẳng ai chịu nhường ai.
Cứ như vậy một đôi “oan gia ngõ hẹp”, lại bị ta ngang nhiên ghép thành một đôi.
Đối diện với câu hỏi của Tần Tứ, ta đột ngột quỳ rạp xuống, ôm chặt lấy bắp chân hắn mà khóc lóc:
“Nhiếp Chính Vương anh minh thần võ, oai phong lẫm liệt, thiên hạ này ai ai cũng đều ngưỡng mộ ngài!”
Mấy tên ám vệ đứng bên cạnh lập tức túm lấy cánh tay ta, thô bạo kéo ngược về phía sau.
Hắn nhướng mày:
“Vậy còn ngươi thì sao, ngươi cũng ngưỡng mộ bổn vương? Nếu ngươi thực lòng ngưỡng mộ bổn vương, vậy cớ sao lại viết về chuyện bổn vương và Thái Tử?”
Để bảo toàn cái mạng nhỏ, ta liều mạng ôm chặt lấy chân Tần Tứ không chịu buông:
“Tấm lòng của tiểu nhân đối với Nhiếp Chính Vương tựa như Tào Tháo đuổi lươn trong khố, người đời thiên hạ ai ai cũng đều không hay biết, nhưng chỉ có một mình tiểu nhân mới thấu tỏ tấm chân tình này mà thôi.”
“Phụt…”
Trong đại sảnh bỗng vang lên tiếng bật cười.
Tổng quản vương phủ giận dữ quát lớn: “To gan! Thân thể cao quý của Vương gia há để cho hạng tiểu nhân như ngươi mơ tưởng!”
Ta vừa khóc vừa gào lớn:
“Vương gia cao quý vô song, nên tiểu nhân mới viết ‘Đông Cung Dạ Khuyết’, chứ đừng nói là văn võ bá quan trong triều, ngay cả Thái Tử tôn quý là trữ quân cũng phải cúi đầu khuất phục dưới ngài!”
Cả chính đường vang lên những tiếng hít khí lạnh, mọi người vội vàng cúi đầu run rẩy.
Chỉ có Tần Tứ là khẽ nhếch môi cười, vươn tay bóp lấy cằm ta, siết mạnh:
“Ngươi nói như vậy, là cũng cảm thấy thiên hạ chi chủ này phải là bổn vương sao?”
10
Đôi khi ta không khỏi kinh ngạc trước tiềm năng vô hạn của con người.
Nhất là khi đứng trước ranh giới sinh tử.
Kiếp trước khi còn làm người đại diện, ta từng dìu dắt một ca sĩ nhạc hải ngoại mới vào nghề, nên cũng được mở mang tầm mắt đôi chút.
Giờ khắc này, ta nở một nụ cười rạng rỡ vô cùng, trong ánh mắt đầy vẻ hoài nghi của Tần Tứ, ta nhiệt tình cất giọng hát:
“Chúc Vương gia ta một đường trường hồng, danh chấn thiên hạ thêm phần ung dung”
“Đề thương khoái mã đạp bằng cửu trùng, ví như chim bằng vút tận chín tầng không”
“Chúc ngài tương lai vạn dặm huy hoàng, để lại thế gian ánh sáng ngàn vàng”
“Từ nay chiến kỳ phấp phới tung bay, thiên hạ vô song ngài tựa kình bằng…”
Để tăng thêm phần khí thế, ta vừa hát vừa không quên quạt tay điêu luyện trước mặt Tần Tứ.
Tần Tứ vẫn giữ nguyên vẻ mặt kinh ngạc đến ngây người.
Mấy người đứng trong tiền sảnh cũng ngây ngốc nhìn ta.
Đợi đến khi ta hát đi hát lại đến lần thứ năm, lắc quạt đến mồ hôi nhễ nhại, hắn mới chịu bảo ta dừng lại.
Nhưng may mắn là màn nịnh hót này có vẻ đã thành công.
Tần Tứ biểu cảm quái dị mở miệng:
“…Tấm lòng của ngươi đối với bổn vương quả là chân thành, đã vậy thì cứ ở lại đây phục vụ cho bổn vương.”