Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
14
Chỉ thấy một khối thịt tròn vo lanh lẹ luồn qua giữa hai vị ca ca, nhảy lên , liền nhào vào người ta, ta ngã ngửa ra sau.
“A tỷ, tỷ đúng là đồ lừa gạt! Rõ ràng nói rằng sau khi tỷ lấy chồng sẽ đón muội về Biện , thế mà rốt cuộc tỷ đã gả đi đâu? Sao tận hai năm trở lại?”
Khối thịt tròn này chính là nữ mà ta đã nuôi lớn. Nếu nói nhớ ai , tự ta nhớ nó . Không ngờ bây giờ con bé sắp làm mẹ rồi, thế mà như thế này, bảo ta nói sao ? Ban đầu ta còn định ôm nó khóc một trận.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ nhõng nhẽo của nó, ta một giọt nước mắt cũng không rơi nổi.
là nuôi kiểu gì vậy? Nữ nhân mang thai làm sao lại có sắc khí hồng hào đến thế? Ngoài bụng ra, Bảo Châu chẳng thay đổi gì cả. Giờ đã gả đi rồi, nhưng buộc một b.í.m tóc lớn như ta hay làm cho nó, y hệt như b.í.m tóc của ta.
Nó vừa khóc vừa hừ hừ như làm nũng, đáng yêu muốn chết.
“Tất cả là lỗi của A tỷ, không về trễ thế này. Lần sau nếu A tỷ đi, định sẽ mang muội theo.”
Dưới , vị nam mặc áo đen, tuấn tú kia càng ngày sắc càng đen. Ta hắn là ai, tự không dám nói nhiều nữa. Nói đến chuyện dắt Vương phi bỏ trốn thì thôi đi, nhưng đầu này của ta, dù không đáng bao nhiêu, cũng là khá quan trọng.
“A tỷ nếu lại gạt muội nữa thì chính là chó con!”
A tỷ của là heo chứ không phải chó nhé! Ai bảo chứng bệnh ngốc nghếch của nó đã khỏi? Đã hai mươi tuổi đầu, tại sao cứ động một tí lại nói mấy lời đòi mạng thế này? Cục bột mềm ta nuôi lớn lúc nào trở không hiểu chuyện như vậy rồi?
Khó khăn lắm dành được Bảo Châu. Gặp Vương gia, tự phải hành lễ, nhưng Bảo Châu cứ ôm chặt một cánh tay ta, đôi mắt như hai đèn lồng nhìn ta chằm chằm, ta làm sao xuống được?
“Người nhà không cần phải câu nệ nhiều lễ tiết như vậy. Trưởng tỷ cứ ngồi đi là được.”
Vương gia mở miệng giải vây cho ta. Trưởng tỷ? Ta nào dám nhận? Hắn với ca cùng tuổi mà.
“Kim Hoa, mang một chiếc ghế vuông cho ngài ấy. Bảo ngài ấy ngồi cùng với ca ca.”
Xem ra ở nhà chúng ta, dù là Vương gia, cũng chẳng có quyền được lên .
Những người khác cũng không hành lễ, mà Vương gia lại rất khách khí, lần lượt gọi tên từng người. Ta sờ đầu Bảo Châu của ta, “thuần phu hữu đạo”, làm rất tốt.
Cả nhà ngồi nói chuyện phiếm, hắn thì đến muộn.
Vương gia gọi hắn, hắn đến một liếc mắt cũng không thèm cho. Dáng vẻ ấy người ta chỉ muốn đạp cho hắn một .
Hắn ngồi rất thản , một mạch ngồi ngay mép .
“Đại ca, còn không xuống đi? A phụ đã nói rồi, của người chỉ có muội và A tỷ được ngồi. ngồi cùng với bọn họ đi.”
Bảo Châu cao cằm, nói đâu ra đấy. Ta cố nhịn cười, vừa bắt nạt phu quân người ta, nhìn xem, không đến một khắc, người ta đã đòi lại rồi.
Hắn da dày, từ từ đứng dậy, đôi mắt đào hoa quét qua ta và Bảo Châu. Ta cũng hếch cằm nhìn lại hắn. không phải rất giỏi sao? Rốt cuộc có việc ta làm được mà không làm được!
Trong mắt hắn lóe lên một tia sáng, rồi hắn cười.
Hắn cười lên lại mang một vẻ đẹp người ta tâm động phách.
“Ta thật đúng là quên mất, nhà chúng ta không giống nhà khác, đại cô nãi nãi là quý giá .” Hắn chậm rãi nói một câu, rồi hỏi tẩu bao giờ thì dọn cơm?
Trời sắp tối rồi, hóa ra đã nhanh đến giờ cơm như vậy.
Cả nhà quây quần ăn cơm, nhà họ Ôn không có quy củ “ăn không nói, ngủ không ”, hoặc có lẽ từng có, nhưng sau khi trải qua một trận sinh , những quy củ ràng buộc kia có lẽ cũng không còn quan trọng nữa.
Món ăn rất phong phú, có những món ta đã từng ăn, đa phần là chưa từng được thử qua.
A thúc rất vui, liền muốn uống vài chén, con trai và con rể nào lại không đi cùng chứ? A thúc và A thẩm ngồi ở ghế chủ vị, ta ngồi cạnh A thẩm, Bảo Châu ở bên cạnh ta, tẩu bên cạnh Bảo Châu. Dù là tròn, cũng chẳng có quy củ ngồi như vậy, nhưng ai bảo ta và Bảo Châu là cô cô đáng giá nhà này chứ?
Mấy chúng ta tụ lại nói chuyện, ta lại kể qua một lượt về những nơi đã đi và việc đã làm.
“Ta cũng muốn đi xem biển. Đợi ta sinh xong hài , A tỷ dẫn ta đi cùng được không?” Bảo Châu không sợ c.h.ế.t mà hỏi.
Ta liếc nhìn Vương gia một , không là ta cảm thấy chột dạ hay gì, chỉ thấy sắc hắn càng ngày càng đen.
Ta không dám nói nhiều, gắp một miếng đồ ăn cho nàng.
“A tỷ, ta muốn ăn hoành thánh do tỷ làm.” Nàng lại nũng nịu nói.
“Bây giờ sao? Để ta đi làm cho muội, muội muốn nhân gì? Chay hay mặn? Thêm hành không…”
“Ta nói này, Vương gia, chi bằng ngài đưa Vương phi nhà ngài về đi? Đại cô nãi nãi nhà ta vừa vào cửa, muội ấy đã sai bảo rồi. Về nhà ngài, muốn ăn gì thì tự làm đi.”
Ôn nói bằng giọng khá nghiêm khắc. Ta nhìn Vương gia lại có vẻ vui vẻ, chỉ có Bảo Châu là rưng rưng hai hàng nước mắt, hết nhìn Ôn lại đáng thương nhìn ta.
“Ta không ăn nữa, A tỷ đừng để đại ca đuổi ta đi.” Bộ dạng ấy cứ như nàng bị ngược đãi trong Vương phủ vậy.
“Đừng khóc nữa, đợi ăn xong cơm tối tiêu thực xong, A tỷ sẽ làm cho muội ăn khuya được không? Muội đang mang thai, không thể cứ khóc mãi thế. Đợi muội sinh hài ra, nếu nó cũng khóc mãi như muội, muội có kiên nhẫn nó không? Nếu muội ấm ức mà cùng khóc với nó, Vương gia sẽ ai ? Muội phải cười nhiều, sau này sinh một hài hay cười, đến lúc muội khóc nó sẽ cùng Vương gia muội đấy.”
Nàng nghiêng đầu suy nghĩ một lát, rồi lau nước mắt, vui vẻ ăn tiếp.
“Phải nói là nó, chỉ có A tỷ của nó là hiệu quả .” A thẩm xoa đầu Bảo Châu nói.
“Mẹ à, là vì lời A tỷ nói rất có lý mà! Lúc nhỏ A tỷ con ngủ, khi ấy con vừa rời xa mọi người, luôn sợ hãi muốn khóc. A tỷ bảo rằng mỗi khi muốn khóc thì hãy nghĩ đến những lần mọi người cười với con, tự con sẽ cười. Con làm theo lời A tỷ, thực sự không còn sợ nữa, còn thích cười nữa. Con hỏi A tỷ tại sao, A tỷ nói vì con nghĩ đến những người yêu thương con, họ cười với con là mong con vui vẻ. Vì con cũng yêu họ, học cách cười.”
là chuyện rất lâu rồi, đến ta cũng gần như quên mất. Khi ấy ta còn chưa làm nghề chèo thuyền bán rượu, vì có sức lực đi bến tàu bốc hàng. Buổi tối được chủ nhà cho phép, ta ngủ lại trong kho bến tàu.
Bảo Châu khi ấy còn nhỏ, lại sợ bóng tối, khóc rất nhiều. Ta liền lấy những lời này để nàng, không ngờ đến giờ nàng còn nhớ.
15
“Đúng vậy, lời tỷ tỷ của con nói đều đúng cả, con hãy nghe lời tỷ tỷ đi.” A thúc ôn tồn nói.
Không phải vì ta nói đúng, mà những lời ấy là ta rút ra từ năm tháng tuổi trẻ, khi bôn ba tha hương, chỉ để làm trông mạnh mẽ hơn mà tìm cớ bào chữa.
“Bây giờ, bảo bối Bảo Châu của chúng ta không cần phải như vậy nữa. Người yêu thương con luôn ở bên cạnh, bảo vệ con chu toàn. Đêm tối thắp đèn, ngày mưa che ô, trời lạnh thêm áo. Bên người ấy, con chỉ cần sống vui vẻ mỗi ngày là đủ. Tuy mỗi ngày đều là bình thường, nhưng có người ấy ở bên, mọi ngày đều là ngày tốt lành.”
Bảo Châu dường như hiểu ra, quay đầu nhìn Vương gia, lại quay sang nhìn ta. Hai gò má nàng đỏ hây hây, tựa đóa hoa đào, đẹp không sao tả xiết.
Ta đưa tay vuốt nhẹ mái tóc nàng, dịu dàng bảo: “Luôn có một người sẵn sàng đồng hành cùng muội cả đời. Nếu người yêu muội, muội chỉ cần yêu người ấy, không cần phải nghĩ ngợi gì nhiều.”
Sau bữa cơm, ta cùng Bảo Châu đứng dưới hiên nhà nhìn rơi. Đông Hải không có , cảnh này đối với ta thật lạ lẫm.
A thúc uống rượu say đã đi nghỉ, A thẩm ở bên cạnh chăm sóc, lo ông sẽ không thoải mái.
tẩu bận rộn cả ngày, lại quay vào bếp chuẩn bị nguyên liệu để lát nữa ta gói hoành thánh.
Những người còn lại đứng cùng nhau dưới mái hiên nhìn . Ta đưa tay đón một bông , Bảo Châu cũng học theo, hứng lấy một bông. tan trong lòng tay nàng, nàng hí hửng chạy đến khoe với Vương gia.
Nàng thực sự đã trưởng thành. Những điều nàng cảm thấy mẻ, hạnh phúc, giờ đã có người để sẻ chia. Ánh mắt Vương gia nhìn nàng, lấp lánh niềm vui, không thể nào che giấu.
“Sau này đối xử tốt hơn với Vương gia đi!” Ta nhẹ nhàng nói.
“Chỉ vì hắn cưới được bảo bối của nhà ta, bọn ta cảm thấy không thoải mái thôi.” Tam ca nói, giọng pha chút hờn dỗi.
“ ca cũng cưới được bảo bối của người khác, khi ra mắt nhạc phụ nhạc mẫu, có phải cũng nhận được đãi ngộ thế này không?” Ta hỏi.
“Còn tệ hơn nhiều. Uống rượu ba ngày chưa xuống nổi . tẩu của muội có tận năm ca ca, đều là người khó tính.”
Thôi được, xem như ta chưa nói gì đi.
“Tam ca, sau này cưới vợ, nhớ chọn nhà nào ít đệ một chút, như thế đỡ vất vả hơn.” Ta đùa.
“Muội nói chí phải, nhưng sao không nói đến đại ca?”
Ta nhìn Ôn , hắn khoác chiếc áo choàng đen viền lông hồ ly trắng, đứng sừng sững dưới hiên, tựa như một bức tranh đầy thi vị giữa trời .
“Tam ca, nhìn đại ca đi, từ dáng vẻ cho đến năng lực, ai mà dám bắt nạt ấy?”
Nếu là ta, chắc chắn ta cũng chẳng nỡ để bất kỳ ai làm tổn thương hắn.
“Bảo Ngân, theo ta đến phòng, ta có chuyện muốn nói.”
là lần đầu tiên hắn nghiêm bảo ta như vậy. Ta không hắn muốn nói gì, nhưng ngoan ngoãn bước theo.
Dáng hắn thẳng tắp, bờ vai rộng lớn, bước đi ung dung mà đầy quyến rũ. Chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng đủ nhận ra hắn là bậc mỹ nhân hiếm có.
phòng nằm ở tiền viện, quãng đường không xa, nhưng lúc chúng ta đến nơi, đã phủ trắng mái đầu.
Hôm nay cùng hắn đội , cũng xem như “bạc đầu bên nhau”. Đã như vậy, cứ để mọi chuyện lặng yên. Ta vốn muốn làm đại cô nãi nãi của Ôn gia, còn Ôn , hắn mãi là đại ca của ta. Những chuyện khác, đành thôi vậy!
phòng rất lớn, giá sách được sắp xếp gọn gàng, đầy ắp sách vở. Một chiếc gỗ đỏ nổi bật giữa gian phòng, trên chỉ có một chiếc ghế. Ngoài bút mực, giấy nghiên, trên còn bày nhiều danh thiếp. Có lẽ nơi này chỉ có hắn sử dụng thường ngày.
Trong phòng vốn có một tiểu đồng hầu hạ, nhưng khi ta vào, hắn đã nhanh chóng lui ra. Địa long sưởi ấm căn phòng thật dễ chịu. Ta cởi áo choàng ôm trong tay, hắn cũng cởi áo choàng, vắt lên giá, nhìn như có vẻ sẽ lưu lại lâu. Ta cũng làm theo, vắt áo lên giá.
Hắn chăm chú xem xét những tấm danh thiếp trên . Ta cảm thấy buồn chán, liền tìm trên giá sách một quyển du ký, đứng tựa lật đọc. Chỉ có một chiếc ghế, ta đành phải đứng mà đọc. Thực ra chữ ta nhận ra không nhiều, phần lớn chỉ là đoán, cũng nhờ có hình minh họa.
“Nàng cũng tự đọc du ký được rồi sao?”
Hắn bất chợt hỏi, giọng điệu thoáng vẻ tò mò.
“Dựa vào đoán là chính, với lại trong sách còn có hình vẽ mà!”
Để đứng đọc thoải mái, ta đặt quyển sách hơi xa một chút, gần chỗ hắn. Nghiêng đầu sang bên, ta vô tình bắt gặp gương hắn nghiêng sáng bừng trong ánh sáng mờ mờ của buổi chiều. Đường nét khuôn hoàn mỹ, ánh mắt sâu thẳm, đến cả góc cạnh cũng đẹp tựa tranh vẽ. Nhìn một lúc, ta bất giác ngây người.
Không ngờ hắn đột quay đầu lại, ánh mắt đối diện với ta. Ta hoảng loạn cúi đầu, vội vờ như chăm chú đọc sách.
“Đại thái giám họ Tống đến Biện , ta nghe nói hoàng thượng có nhắn lại với nàng. Nàng không muốn gả cho ta là vì lời hoàng thượng, hay vì lý do nào khác?”
Hắn nghiêm mở lời, giọng nói trầm thấp hòa vào ánh sáng nhạt dần trong căn phòng.
“Khi nào thì ta nói không muốn gả cho ngài?”
Ta đầu lên nhìn hắn, đầy vẻ hoang mang. Từ đầu đến cuối, có ai từng hỏi ý ta muốn gả hay không?
“Ta đã từ chối hôn sự với tiểu nhà Tống lão, chỉ để lấy nàng. Vậy mà nàng lại không tiếc bịa ra chuyện hôn ước từ thuở nhỏ, thậm chí dám lừa cả thánh thượng. Một lần ra đi là hai năm trời, có phải chờ đoán rằng ta đã thành hôn, nàng chịu quay về?”
Khóe môi hắn cong lên, ánh mắt nheo lại, mang theo sự nguy hiểm người đối diện không rét mà run.
“Vì sao ngài muốn lấy ta?”
Ta cắn môi, cố gắng giữ vững ánh mắt. Hắn nói như thể đối với hắn, ta là người duy .
Ta có thể cảm nhận được sự chân thành, nhưng không thể để lòng bị lung lay.
“Có phải vì muốn báo ân không? Nhưng ta đã nói rồi, ngài không nợ ta gì cả, không cần lấy chuyện lấy thân đền đáp.”
“Nàng không muốn gả cho ta, lẽ nào là vì thấy ta… bẩn?”
Hắn chậm rãi cụp hàng mi dài, giọng nói trầm xuống, mang theo vẻ u uất khó tả.
Ta thời không hiểu ý hắn
16
Khi ta kịp hiểu ra lời hắn nói, một cơn rùng chạy dọc sống lưng. Hắn sao có thể nghĩ như vậy? Làm thế nào mà lại đi đến suy nghĩ ấy?
“Ngài bẩn chỗ nào cơ?”
“Ở sao? Hay là ?”
Có lẽ trời tối dần cho ta chút can đảm liều lĩnh. Ta nhón người, nhẹ hôn lên mắt hắn, rồi mũi hắn, cuối cùng chạm khẽ vào đôi môi hắn.
Hắn như bị sét đánh, mắt mở to ngạc. Ta nhìn hắn, tim đập thình thịch, rồi quay người bỏ chạy, áo choàng cũng chẳng kịp khoác.
Trở về phòng, ta chỉ muốn tự vả cho vài . Sao ta lại không kiềm chế được? Gan to đến mức có thể chứa cả trời hay sao? Ta lại quên mất hắn là ai, hắn không phải một cây cải trắng bình thường, mà là một cây cải trắng trên đỉnh núi cao. Heo thì làm sao leo được núi? Ta đúng là tự đưa vào chỗ chết!
Những ngày còn lại, ta bám lấy Bảo Châu, cùng ăn cùng ngủ, tránh gặp hắn. Dù có gặp cũng không dám đầu. Đợi hắn đi chầu, ta lập tức chuyển sang ở trong phủ của Hoài vương, lần này trốn hẳn mười ngày.
Ta đã quyết, nếu hắn không nhắc đến chuyện , coi như chưa từng xảy ra. Còn nếu hắn dám nhắc lại, ta sẽ giả ngu đến cùng. Dù sao, hắn cũng chẳng thể làm gì được ta.
Đến ngày thứ mười một, đại thái giám họ Tống bất ngờ xuất hiện ở phủ Hoài vương, nói rằng hoàng hậu nương nương muốn gặp ta. Nghĩ lại, ta chỉ là một kẻ bình dân xuất thân, từng làm nô tỳ, sau thành người buôn bán, nay lại được gặp hoàng hậu. Trong đời, chuyện liều lĩnh ta từng làm chắc là hôn Ôn . Bây giờ nghĩ tới gặp hoàng hậu, lòng ta lạnh toát.
Ta muốn kéo Bảo Châu theo cùng, nhưng thái giám không cho. Ta viện cớ về thay y phục, ông ta cũng từ chối, chặn hết mọi đường thoát.
Trên đường theo sau thái giám, ta cảm giác chân mềm nhũn, bắp chân gần như chuột rút.
“Hai năm không gặp, Bảo Ngân cô nương y như cũ.”
“A công trông lại khỏe hơn trước nhiều.”
“Sao nào? Thành thân với gã Gâu Gâu kia chưa?”
“A công rõ ràng Gâu Gâu là ta bịa ra, chỉ để bảo vệ Ôn , vậy mà còn giả vờ tin!”
“Hai năm nay, Biện rộ lên một câu chuyện, rằng ở hẻm Đường Hoa có một cô nương họ Trần, mắng người hay đến mức thiên động địa, người nghe nô nức kéo đến xem. Chẳng phải cô nương cũng họ Trần, lại từng ở hẻm Đường Hoa sao?”
“A công, ngài tuổi cao rồi, đừng nghe những lời đồn bậy. Không có chuyện đâu.”
“Hoàng thượng đã nghe chuyện này, còn cử công đi xác minh. công nhớ rõ từng lời, thuật lại chi tiết. Trùng hợp, hôm thái hậu cũng ở , bà kể cho hoàng hậu nghe, hoàng hậu lại kể với nương nương trong cung. Giờ thì sao? Trong hậu cung, ai phạm lỗi, hoàng hậu chỉ cần nhắc đến việc đưa cô nương vào cung, cả hậu cung đều yên bề. Chuyện này, đều nhờ phúc của cô nương cả.”
“A công, ngài đừng dọa ta. Ta nhát gan, nghe mà sợ. Ta chỉ muốn sống yên ổn ở Biện , sao lại dây dưa đến nương nương trong cung? Bây giờ ngài đưa ta vào, chẳng lẽ nương nương không đánh c.h.ế.t ta sao?”
“Sợ gì? có Ôn Thượng chống lưng, Ôn thượng có hoàng thượng chống lưng. Chẳng khác nào hoàng thượng đứng về phía .”
“A công, cách ví von của ngài thật quá đơn giản!”
“Nhưng này, trước khi gặp hoàng hậu, phải gặp hoàng thượng trước. Dù sao người cũng đã chờ hai năm rồi.”
“A công, ngài nói kiểu thật dễ gây hiểu nhầm!”
Quả , hoàng thượng đang đợi trong Ngự phòng. Ta quỳ xuống, hai chân run run, mãi chẳng thấy ai bảo ta đứng dậy.
“Đứng lên đi!”
Giọng nói nghe rất ôn hòa.
Ta đứng lên, không dám đầu, trong cung quy củ nhiều mà chẳng ai dạy ta, ta tự chẳng gì. Nhưng long nhan là thứ không thể mạo phạm.
“ không định đầu lên để trẫm nhìn rõ sao?”
Lời của thánh nhân chính là thánh chỉ. Nếu đã là thánh nhân bảo ta đầu, làm sao ta không nghe?
Ta chầm chậm đầu lên. Hoàng thượng, trông diện mạo cũng rất bình thường, nhưng người lại mang theo khí chất ai nhìn cũng nhận ra ngay rằng chính là đấng cửu ngũ chí tôn. Tướng mạo có thể không hoàn mỹ, nhưng khí chất lại xuất chúng.
“Trẫm nghe nói Như Sơ và Tống đại nhân bảo rằng trắng hơn cả hắn ba phần. Vậy mà sao bây giờ lại đen thế này? Hay là bôi tro vào để gạt trẫm?”
“Bệ hạ nghĩ nhiều rồi, thần nữ từ Đông Hải trở về, đen là do gió biển thổi. Chỉ cần dưỡng lại một thời gian là trắng lại thôi.”
Làm gì có ai bôi tro mà đều như thế này chứ? Với lại, đâu phải ta đen lắm, chỉ hơi rám chút thôi mà.
“Còn gã Gâu Gâu của đâu?”