Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

9

“Thần nữ tội đáng muôn chết.”

Ta còn biết nói gì? Vấn đề Gâu Gâu này xem ra chẳng cách nào trốn được. Dù ai cũng hiểu , nhưng tất cả thích giả ngu.

“Hôm nay trẫm gọi ngươi đến là có việc muốn nói. Như Sơ năm nay đã ba mươi mốt, cùng với trẫm. Con trưởng của trẫm đã mười ba , mà hắn thì vẫn cô độc một mình. Nhìn hắn suốt ngày thanh ý tĩnh, xem ra cũng chẳng muốn lấy vợ. Nghe nói bây giờ ngươi là đại cô nãi nãi của Ôn gia, trong ngoài Ôn gia đều nghe lời ngươi. Trẫm muốn ban hôn cho hắn lần . Ngươi hỏi hắn thích ai, dù là nam nhân, trẫm cũng chấp nhận, chỉ cần hắn muốn.”

“Còn , quá khứ của hắn, ngươi cũng biết. Ngự Sử đài có một viên ngự sử, lần lên triều đều thích lấy chuyện của hắn ra mà nói. Trẫm ngăn mấy lần rồi, nhưng ngự sử là chức vị chuyên để nói chuyện, trẫm không thể không cho hắn nói. Nhưng nghe nói Biện Kinh, ngươi mắng người mà đến mức được thành sách, hôm nay trẫm cho ngươi cơ hội, thay Như Sơ mà nói một câu công bằng. Với tính ít nói của hắn, e rằng chẳng làm trò trống gì. Đi!”

Hoàng thượng nói xong liền quay người bước đi, ta chỉ biết rón rén theo sau, không biết người muốn dẫn mình đi đâu.

“Đi mời tất cả các vị đại thần đến khoảng sân cửa Trường Ninh điện, rồi mời thêm các nương nương trong hậu . Không phải bọn họ nói trẫm thích lấy ngươi ra dọa họ sao? Hôm nay trẫm để họ xem xem, rốt cuộc trẫm có dọa họ hay không. Một người chỉ dựa miệng, có thể làm người khác xấu hổ đến mức muốn chết.”

Ta chỉ muốn nói rằng xấu hổ chỉ xảy ra với người biết xấu hổ, còn kẻ không biết xấu hổ thì ai làm gì được? Với lại, ta đâu phải khỉ trên núi, các người kéo nhau đi xem ta thế này là sao? Đến cả Ôn Túc còn không nói, sao ta lại phải nói?

17

“Nghe nói, Trường Ninh Điện là nơi bệ hạ cùng các đại thần bí mật nghị sự sau buổi triều.”

Quảng trường điện quả là rất rộng , đủ để đứng cả trăm người mà vẫn không thấy chật chội.

Hoàng thượng ung dung trên ghế, khoác lông cừu , đội mũ ấm, cạnh còn có thái giám bê lò sưởi. Nhưng người có từng nghĩ qua, các vị đại thần có được đãi ngộ như vậy không? Còn ta, trời lạnh thế này, ta cũng lạnh lắm chứ!

Không lâu sau, những người có mặt đều đã tới, người già tóc bạc trắng, người trẻ , thậm chí còn có vài người trông rất nhã nhặn tuấn tú, như là… Ôn Túc.

Ta đã không gặp hắn mấy chục ngày rồi. Đây cũng là lần đầu tiên ta thấy hắn mặc quan phục, một bộ triều phục sắc thẫm. Lúc này ta hiểu câu: “*Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thúy. Lang diễm độc tuyệt, thế vô nhị.” là như thế nào.

(*Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thúy. Lang diễm độc tuyệt, thế vô nhị: Mô tả vẻ đẹp và khí chất vượt trội của một người, ngoại hình đến phong thái, không ai có thể sánh kịp)

Nhưng sao hắn lại cúi đầu, tránh mặt ta? Người phải tránh đi chẳng phải là ta sao?

Đường đường là Hộ bộ Thượng thư, lại khiến ta bối rối không biết làm thế nào.

Chẳng hậu có bao nhiêu vị nương nương, ta thấy người khác quỳ liền cũng quỳ theo. Ta nhận ra được hoàng hậu, vì trong hậu chỉ có bà được mặc bào màu đỏ chính thống.

“Các khanh mau đứng lên, hôm nay không cần những lễ nghi phiền phức này. Các vị nương nương hôm nay đến đây cũng là để học cách giữ mồm giữ miệng, sau này biết phân biệt lời nào nói, lời nào không nói.”

Hoàng đế phất tay một , tất cả đều đứng dậy.

Ngoại trừ hoàng đế và hoàng hậu, không ai được .

“Đây chính là đại cô nãi nãi của nhà Ôn Túc, nếu nàng ấy đồng ý, có thể là vị chính thất tương lai của Ôn gia. Không cần biết là gì, tóm lại, nàng ấy xứng đáng được gọi là chủ nhân của Ôn gia. Nghe nói dạo gần đây trên triều có vài người vẫn lấy chuyện cũ của Ôn Túc ra làm đề tài. Nàng ấy nghe vậy muốn tới đây xem thử, nghe thử xem các khanh nói gì. Các khanh cũng biết, trẫm và Ôn Túc có chút… khó nói. Vì vậy có phần ưu ái hắn hơn người khác, cho trẫm đồng ý để nàng ấy đến.”

Hoàng thượng vừa dứt lời, cả sân im lặng như tờ. Ta hơi hé miệng kinh ngạc. Đây quả là một người gan dạ! Đến cả chuyện của mình cũng dám lôi ra để bàn luận. Ta tò mò không biết chuyện “khó nói” kia cụ thể là gì.

“Trương ái khanh, bình thường khanh vẫn hạch tội Ôn Túc như thế nào, hôm nay lấy ra mà nói cho trẫm nghe.”

Bị gọi tên, vị Trương ái khanh kia, cũng chính là Trương ngự sử, liền bước ra khỏi hàng.

Ta liếc nhìn Ôn Túc, thấy hắn cúi đầu đứng thẳng tắp như một ngọn núi. Chuyện hôm nay có khi nào vốn chẳng liên quan đến hắn?

Chỉ thấy Trương ngự sử này cũng không , khoảng hơn bốn mươi, mặt trắng không râu, vẻ mặt nghiêm nghị. Đến cả nếp nhăn nơi khóe mắt cũng như đang lên hai chữ “cương trực”.

Hắn vung tay , ngẩng đầu lên, trông cực bi phẫn.

“Trương đại nhân, xin chờ một chút. tiên, hãy làm một điều: hôm nay không phải nói chuyện sống chết. Có c.h.ế.t cũng phải c.h.ế.t cho đáng giá! Dù sao bệ hạ đã nói, người và Ôn Thượng thư có những chuyện khó nói. Dù ngài có tự đập đầu mà chết, bệ hạ cũng chưa chắc sẽ theo ý ngài mà bãi chức Ôn Thượng thư. Hay là ngài muốn ám chỉ bệ hạ là hôn quân?”

“Dân nữ Đông Hải đến Biện Kinh, đã đi qua một nửa Đại Khánh. Đã thuyền, gặp ngư dân, gặp các nữ tử mò ngọc trai, gặp thủy thủ, cũng gặp thương nhân. Còn xe ngựa, gặp tiêu sư, gặp mẹ con đi xa thăm người thân. Dân nữ đã gặp đủ loại người. Ngài biết họ nói gì về bệ hạ không? Ai cũng bảo rằng: ‘Bệ hạ chính là minh quân, Đại Khánh nhất định sẽ phồn vinh thịnh trị như thời Trinh Quán.'”

“Xin hỏi Trương đại nhân, lời ngài nói liệu có ai tin không? Ngài c.h.ế.t đi, e là chẳng ai biết đến. Dù sao lịch sử không phải ai cũng được. Nói thế này, nhị của dân nữ từng đỗ thám hoa, nay đang sửa biên sử tại Hàn Lâm Viện. Chỉ cần huynh ấy còn sống, lịch sử Đại Khánh chắc chắn sẽ qua tay huynh ấy. Ngài nói xem, nếu ngài ép đại của huynh ấy bị bãi chức, liệu huynh ấy có lại tên ngài không? Lại thêm, nếu ngài chưa kịp c.h.ế.t mà chỉ bị thương, chúng ta có cứu ngài không? Cứu thì bệ hạ sẽ không thấy được lòng quyết của ngài. Mà không cứu, trong lòng lại không yên.”

“Nhân đây, dân nữ xin nói thêm một câu. Dân nữ có một vị muội phu là gia. Hắn nhiều lời, kể cho dân nữ nghe những chuyện Trương đại nhân hạch tội Ôn Thượng thư ngày. Thứ nhất là từng làm nam sủng, làm sao có thể làm thượng thư một ? Thứ hai là mê bệ hạ, làm loạn triều đình.”

“Chúng ta hãy nói về điều thứ nhất . Đại Khánh có luật nào quy định từng làm nam sủng thì không được làm quan không? Hắn tam nguyên cập đệ, xuất thân trạng nguyên, gia đình gặp nạn, vì cứu phụ mẫu huynh đệ mà buộc lòng phải chịu nhục, hạ mình kẻ xấu. Đây là lòng hiếu thảo. Hắn hy sinh bản thân, không phải vì danh lợi, mà là vì phá tan âm mưu của kẻ thù, mang lại thái bình cho Đại Khánh. Đây là lòng trung với bệ hạ. Trương đại nhân, ý ngài là hắn không đáng sống, chỉ khi c.h.ế.t sau khi hoàn thành sứ mệnh thì gọi là sạch sẽ sao? Vậy hắn đã không sạch chỗ nào? Chẳng qua chỉ là ngủ với một nữ nhân. Ngài dám đảm bảo tất cả những nữ nhân ngài từng ngủ cùng chỉ ngủ với mình ngài thôi không? Nếu ngài phát hiện họ từng nam nhân khác, liệu ngài sẽ xấu hổ đến mức lập tức tự sát không? Nếu ngài làm được điều đó, vậy thì để hắn c.h.ế.t đi cũng được.”

“Ngài nói hắn mê quân , đây chẳng phải đang khen hắn đẹp sao? Điều này thì đúng thật, hắn không chỉ đẹp mà còn đẹp hơn người thường tám chín phần. Dù sao thì ai lại không thích nhìn người đẹp chứ?”

“Dân nữ nghĩ, chắc hẳn Trương đại nhân tiên là ghen tỵ vì hắn đẹp, sau đó là ghen tỵ vì bệ hạ quá ưu ái hắn. Nhưng Trương đại nhân à, nếu ghen tỵ thì giữ trong lòng thôi, cần gì ngày nào cũng lôi ra mà nói?”

“Còn chuyện làm loạn triều đình thì lại càng vô căn . Đại Khánh hai năm qua đã miễn thuế, quốc khố vẫn đầy ắp, lương thực tích trữ trong kho cũng dồi dào, nghe nói quân lương còn tăng gấp đôi. Dân nữ muốn hỏi Trương đại nhân, ngoài ngài ra, còn ai thấy tình hình rối loạn không?”

“Ngự sử là chức quan ngôn luận, đây là quyền được bệ hạ ban cho để nói ra ý kiến, nhưng không phải để muốn nói gì thì nói, muốn chỉ trích ai thì chỉ trích.”

“Dân nữ không đọc được nhiều sách, nhưng vẫn hiểu đạo lý này. Nếu lòng người không sáng suốt thì thôi, đó chỉ là kẻ ngu ngốc. Nhưng nếu miệng cũng không biết cẩn thận, thì dân nữ nghĩ, kẻ đó chính là tội nhân! Dân gian có câu: ‘ bọt cũng đủ làm người ta c.h.ế.t đuối,’ lời nói có thể g.i.ế.c người. Không biết Trương đại nhân hiểu được điều này không?”

“Không biết Trương đại nhân sống đâu? Gia đình gồm những ai? Khi nào dân nữ rảnh, nhất định sẽ đến thăm phủ một chuyến. Nghe nói nhà đại nhân thanh bạch, ngày nào cũng chỉ ăn cháo trắng, phu nhân nhà gầy đi vài vòng vì đói. Ta sẽ mang ít đồ ăn đến, ngài không phiền chứ? Dân nữ có tật xấu là không lo chuyện nhà mình, lại thích lo chuyện nhà người khác. Ngài đã thích xen chuyện của dân nữ, thì dân nữ đương nhiên không thể lơ là, cũng phải xen chuyện của ngài một chút. Ngài muốn nói gì, nói đi, dân nữ xin lắng nghe.”

Phu nhân “gầy đi vài vòng” kia, thật ra lại là người vai rộng lưng thô, nhi tử thì suốt ngày đi chọi gà, gây chuyện thị phi. Ta thật sự rất muốn lo cho họ một phen.

Trương đại nhân há miệng ra, nhưng mãi không nói được lời nào. Có lẽ hắn chưa hiểu nông dân chúng ta, dù mệt mỏi đến mức nằm xuống, vẫn có thể nằm mà tiếp tục cãi nhau. Đói bụng ăn no rồi vẫn tiếp tục, cả mười hai canh giờ cũng không ngừng nghỉ. Ta còn sợ cãi thua sao?

Một bài nói của ta kết thúc, giác thần thái phấn chấn, trời lạnh mà cũng chẳng còn thấy rét .

18

nhỏ như vậy mà thật là không tầm thường!” Một vị lão gia hơi mập, râu dài thán, nhìn dáng vẻ hẳn là một vị đại thần nhất phẩm.

“Đại nhân quá khen.” Ta khiêm tốn đáp.

Liếc nhìn Ôn Túc, đầu hắn không phải nhét sắt đấy chứ? Sao mà cúi mãi không ngẩng lên được.

“Nghe rồi chứ? Quản tốt ruộng đất của mình, tay không được vươn quá dài. Thôi được rồi, đến đây là xong, giải tán đi! Trẫm còn có lời muốn nói với Bảo Ngân như lúc ban đầu.”

Hoàng đế bảo giải tán, tất nhiên mọi người giải tán, chỉ có các nương nương là không cần đi vội, ta đâu có ăn thịt người.

“Bảo Ngân à, phải nói về khoản mắng người, trẫm chỉ phục ngươi. Mắng thì dễ hiểu, lại chẳng dùng đến một tục, nhưng vẫn có thể lột da mặt người ta, giẫm đạp xuống đất. Sau này nếu trẫm cần việc này, ngươi không được chối đâu đấy.” Hoàng đế đùa giỡn nói.

“Bệ hạ nói đùa rồi.” Ta đáp mặt không biểu .

“Như lúc ban đầu, ngươi đưa Bảo Ngân ra khỏi . Dù sao Tống đại nhân đã cao, không thể việc gì cũng phiền đến ông ấy, ngươi tiễn nàng ấy đến cửa rồi quay lại.”

“Ôn thượng thư bận rộn, dân nữ không dám phiền. Bệ hạ tùy ý chỉ một người đưa tiễn là được.”

“Hắn không phải thượng thư nhà ngươi à? Đưa ngươi đi thì có gì không hợp lý? Cũng không làm chậm trễ việc gì, đi đi!”

Hoàng đế đã nói thế, ta cũng không dám chối, bước chậm rãi theo sau Ôn Túc. Hoàng hậu nương nương muốn gặp ta, thực ra chắc chỉ là lấy cớ. Mọi người thường nói ý của thánh nhân khó đoán, quả nhiên không sai.

Tường sâu thẳm, không nói lời sự cô đơn.

Hắn bước đi phía , lưng thẳng tắp, gió thổi qua, dài đỏ bay phấp phới, như một đóa hoa nở trong cô tịch. Hắn thật sự rất tốt, rất tốt. Có sự thanh cao của văn nhân mà không cố chấp, có tài trị quốc cứu đời, tính lại cực kiên cường, khí độ rộng . Như vị ngự sử kia, mắng hắn suốt hai năm trời, hắn lại có thể nhẫn nhịn không nói một lời. Hắn lại đẹp, tiền đồ càng không cần bàn cãi, ba mươi mốt đã là nhị phẩm đại thần.

Hắn tốt quá, tốt đến mức ta thấy bản thân thật không xứng với hắn.

“Ôn Túc.” Đây là lần đầu tiên ta gọi tên hắn.

Hắn quay lại nhìn ta, ánh mắt trong trẻo, khóe môi khẽ nhếch.

“Sao thế?”

“Ngài không phải hỏi ta vì sao không đồng ý hôn sự với ngài sao? Bởi vì ngài quá tốt, tốt đến mức ta thấy bản thân không xứng với ngài. Thê tử của ngài đáng lẽ phải là một nữ tử tinh thông cầm thi họa, có thể cùng ngài đàm luận cổ kim, giúp ngài quản gia xử lý việc . Nhưng ta đều không làm được những điều ấy.” Những gì ta biết, đều không phải là những điều hắn cần.

“Người như thế nào xứng với ta, tự ta sẽ quyết định.”

Ngày hôm đó trở về, ta liền dọn về nhà họ Ôn. Ta không còn ý nghĩa để trốn tránh . Dù sao hắn đã nói rồi, hắn muốn cưới người như thế nào là do hắn tự quyết, ta nghĩ quá nhiều rồi.

Nhà họ Ôn người đơn giản, nhị tẩu quán xuyến việc nhà rất giỏi. Những năm trong lao ngục có lẽ đã mài mòn ý chí làm quan của A thúc, ông ngày chữ vẽ tranh, dạo chim chơi cờ. Ta rảnh rỗi cũng theo ông tập .

thế nào thì chưa nói, nhưng ta có sự bền bỉ, chữ nhận ra ngày càng nhiều, A Thúc rất hài lòng.

Chỉ riêng Bảo Châu, lì nhà mẹ đẻ không chịu về, mặt của Hoài ngày càng đen lại. Ta cùng nhị tẩu bàn bạc, dọn riêng một viện, để Hoài cũng dọn qua đây. Sắc mặt Hoài lập tức tươi sáng, mang đến rất nhiều vải vóc, trang sức các loại, bảo nhị tẩu chia cho các nữ nhân trong nhà.

Các đối với chuyện này rất bất mãn. Bất mãn thì kệ họ! Ai quan chứ! Dù sao nhạc phụ nhạc mẫu nhà người ta vui vẻ là được.

Mẹ ta mắt không tốt, muốn may vá thêu thùa lâu đã không làm nổi. Ta cùng Bảo Châu bầu bạn trò chuyện với bà, có ai mời dự tiệc liền đưa bà đi, nhị tẩu rảnh rỗi cũng đi cùng.

Vì vậy, Ôn thượng thư và Hoài đích thân đưa đi, lại đón về. lần đi, ta đều thấy các nữ nhân nhà khác nhìn thấy ta đều dè dặt cẩn trọng, như đi trên băng mỏng, không muốn nói chuyện với ta.

Nhưng họ lại thích nhị tẩu, hỏi han về Ôn Túc hết lần này đến lần khác, lại hỏi sở thích của hắn, còn đối với mẹ cực chu đáo. Ta chỉ cùng Bảo Châu một nghe. Bảo Châu giờ đây cũng có chút phong thái phi, nhưng tính chọc tức người khác, e là học ta mà ra.

“Hôn sự của đại nhà ta ai cũng không quyết định được, hay là các ngươi đi hỏi bệ hạ thử xem?”

Sắc mặt nàng ta trầm xuống, còn ai dám hỏi ?

Đi vài lần thấy chẳng có gì thú vị, ta không đi, mẹ ta và Bảo Châu cũng không đi. Nhị tẩu thỉnh thoảng không tránh được đi đôi lần, nhưng cũng chỉ là giao tiếp ứng phó, không làm khác được.

Trời lạnh rồi, Bảo Châu đã hơn bảy tháng mang thai, A thúc và mẹ lấy cớ sắp Tết, buộc nàng về lại phủ của mình.

Không biết gia dỗ dành thế nào, nàng bốn, năm ngày đến một lần. Nàng không đến, ta càng thêm rảnh rỗi, tối đốt đèn, chữ, làm chút việc thêu thùa. Đã thế này, lần đầu tiên nhàn rỗi đến vậy.

Ngày này gió tuyết rất , Ôn Túc không về nhà ăn cơm, sai người trở lại báo rằng tối có tiệc xã giao. Trong nhà ăn sớm, A thúc và mẹ ngủ sớm, ta bảo các tỳ nữ lui hết, để họ nghỉ ngơi sớm hơn.

Thật ra ta không cần ai hầu hạ, nhưng mẹ không đồng ý, cố tình cắt cử hai tỳ nữ mười ba đến, ngày chải tóc, rót trà, dọn cho ta.

ngoài, gió Bắc cuốn tuyết, tiếng gió rít nghe thật đáng sợ. Trong phòng, địa long sưởi ấm áp, ta thả tóc, chỉ mặc trung y, khoanh chân trên giường đọc một cuốn tạp thư mà A thúc đưa.

Cuốn sách ghi chép những câu chuyện dân gian ly , truyền thuyết thú vị đến mức không nhận ra trời đã khuya.

Tiếng gõ cửa vang lên, ta khoác ngoài, ra mở cửa.

Ngoài cửa là tiểu đồng hầu hạ Ôn Túc, tên là Tùng Mặc.

“Lang quân hôm nay uống rượu quá nhiều, trở về muốn tắm, bình thường không cần người hầu hạ, nhưng nay đã trong phòng tắm hơn nửa canh giờ mà không ra, ta gọi vài lần, ngài ấy chỉ nói bị chóng mặt, không ra được. Lang quân dặn ta tìm tiểu thư đến giúp.”

Chuyện gì thế này? Hắn không cho người khác , lại gọi ta đến giúp? Ta là thiếu nữ đấy! Người khác sẽ nghĩ gì về ta đây? Ngươi nhìn ánh mắt của Tùng Mặc mà xem, dù ta có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch oan khuất này.

“Ngươi không hỏi nhị và tam xem được không?”

“Lang quân chỉ muốn tiểu thư đến.”

Ta nhớ đến những vết thương chằng chịt trên người hắn, thôi thì… dù sao cũng không phải chưa từng thấy qua. Danh tiếng của ta lần hoàng kia đã chẳng còn, ai dám lấy ta ? Thấy ta, họ đều đi vòng tránh xa.

Ta mặc thêm váy bông, khoác choàng, đi theo Tùng Mặc đến viện của hắn.

Đây là lần đầu tiên ta đến, không khác gì những nơi khác, cảnh đông tiêu điều, tuyết đã ngập đến mắt cá chân.

Tới cửa phòng tắm, ta gõ cửa, gọi tên hắn. Mãi lâu hắn bảo ta , nhưng giọng hắn khàn đặc, nghe thật bất thường.

Ta đẩy cửa bước .

Trong phòng tắm, một bể rộng tám thước dài mười thước được xây bằng gạch, cạnh đặt một chiếc giường nhỏ, trên đó có khăn, xà phòng. Hắn tựa thành bể, tóc vẫn còn buộc, quần vứt bừa bãi cạnh. trong bể không còn hơi nóng, hắn nhắm mắt, mặt đỏ bừng, đôi môi khẽ hé, hơi thở dồn dập.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Ta bước đến gần hắn, trong phòng dù có địa long, nhưng trong bể là lạnh. Hắn để n.g.ự.c trần, nhưng quần vẫn mặc.

“Bảo Ngân…” Hắn mở mắt nhìn ta, khóe mắt đỏ au, ánh mắt như ngấn .

Trên người hắn, những vết sẹo cũ vẫn chằng chịt sâu cạn khác nhau.

“Ngài bị người khác hạ dược sao?” Ta cắn môi nhìn hắn.

Hắn thế này, còn có thể là chuyện gì khác sao? Ai lại muốn hại hắn như vậy? Hắn đã chịu đựng thế nào đến giờ?

“Bảo Ngân…” Hắn lại thì thầm gọi tên ta.

Nhìn dáng vẻ hắn, ta sợ hắn đã mất ý thức. Dược này thật tàn độc, nếu không giải kịp thời, e rằng sẽ mất mạng. có lẽ, trong lòng ta đã có chút tư , không muốn tìm cách giải dược cho hắn.

Ta tháo choàng, xuống mép bể, nhìn đôi mắt mờ mịt của hắn. Người hạ dược hắn thật hiểm ác, biết hắn để nhất điều gì, lại cố tình phá hủy hắn. Nếu hôm nay hắn thất thố ngoài, với tính cách của hắn, chắc chắn sẽ chọn chết.

“Ta đây, ta là Bảo Ngân.” Ta nâng mặt hắn, cúi xuống hôn lên môi hắn.

Nhiệt độ cơ thể hắn phả ra, nóng đến mức khiến n.g.ự.c ta đau nhói. Ta thương hắn đến vậy, nhưng luôn có người muốn hủy hoại hắn.

Hắn mở mắt nhìn ta, ta áp môi lên môi hắn, dịu dàng hôn.

“Bảo Ngân…” Hắn thở dốc, gọi tên ta.

Tùy chỉnh
Danh sách chương