Khi còn ở khuê phòng, Hoàng hậu cô mẫu đã ca ngợi ta cùng tỷ tỷ quá mức dẫn đến việc cả hai bị Quốc Công phủ để ý.
Đại phu nhân vừa mắt tỷ tỷ, người được đồn đãi là tài nữ.
Nhưng kỳ thực tỷ tỷ một chữ bẻ đôi cũng không biết, chỉ ưa múa đao vung thương.
Nhị phu nhân lại vừa ý ta, kẻ luôn bị đồn là thanh nhã như cúc.
Thực tế, ta mê cờ bạc, thậm chí còn là chủ sở hữu của nửa số sòng bạc trong kinh thành.
Sau khi gả đi, tỷ muội chúng ta cố gồng mình diễn kịch.
Cho đến một ngày, vì có kẻ đến quấy rối sòng bạc của ta nên ta đã dùng tài bài bạc của mình đánh cho đám kia tan tác tơi bời.
Đối phương muốn động thủ, tỷ tỷ liền vung chưởng đập nát cái bàn.
Vở kịch lớn này vừa khéo bị phu quân của chúng ta bắt gặp.
Lão phu nhân ở Quốc Công phủ giận đến bật ngửa người, muốn tống cả hai chúng ta vào Phật đường để tu thân dưỡng tính.
Tỷ tỷ hỏi ta: “Bây giờ phải làm sao?”
Ta vác bọc hành lý: “Chạy thôi, không chạy ở lại tính thủ tiết chắc?”