Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9znbJ1fMxu
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Hình đại diện và giọng nói của tôi bất ngờ xuất hiện trước hàng triệu người đang theo dõi —
trong cái “phiên tòa đạo đức” được mở công khai để xét xử tôi.
“Phó Dịch, anh TM bị cửa kẹp đầu hay bị lừa đá hả? Hay là đã hoàn toàn bị con điên Ôn Ý đồng hóa rồi?”
Trong livestream, Phó Dịch khẽ run lên, không tin nổi nhìn về phía điện thoại, đôi mắt đục ngầu bỗng lóe lên ánh sáng bệnh hoạn:
“Bạch Nhiễm? Cuối cùng em cũng chịu gặp anh. Em vẫn quan tâm tới anh đúng không? Chúng ta quay lại nhé, rời xa em, anh thật sự không sống nổi…”
“Câm miệng.” – Tôi gằn giọng quát.
“Nhảy đi! Có bản lĩnh thì nhảy ngay bây giờ. Tôi, Bạch Nhiễm, nếu nhăn mặt một cái thì tôi sẽ theo họ Phó của anh.”
Lồng ngực tôi phập phồng dữ dội, bao nhiêu tháng trời tích tụ nỗi giận dữ, bao lần bị Ôn Ý dùng cái chết để đe dọa, cùng nỗi ấm ức bị chôn chặt…
Sự chán ghét vì bị dây dưa không dứt, cùng nỗi căm ghét tận xương với cái trò “đạo đức trói buộc” hèn hạ này,
trong khoảnh khắc ấy bùng nổ như núi lửa, tuôn trào thẳng về phía gã điên đang dùng hàng triệu người làm “con tin” bên kia màn hình:
“Anh nghĩ anh chết thì tôi sẽ áy náy? Sẽ day dứt? Sẽ bị cái gọi là ‘tình yêu’ của anh làm cảm động đến rơi lệ rồi hối hận cả đời sao?”
“Phi! Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”
“Tôi chỉ thấy anh là một thằng ngu hết thuốc chữa! Hèn nhát! Vô dụng!”
“Vì một người phụ nữ mà sống chết lôi mạng mình ra làm con bài, trói buộc tình cảm của tôi, lợi dụng lòng thương hại của thiên hạ để ép tôi nhượng bộ?”
“Tổ tiên nhà họ Phó chắc sắp bật nắp quan tài lên vì cái trò bẩn thỉu này của anh.”
“Anh và con đàn bà Ôn Ý kia — kẻ động tí là cắt cổ tay, lao xe, chỉ biết dùng máu mình để uy hiếp người khác — đúng là cặp đôi kỳ dị hiếm có trên đời.”
“Xứng đôi vừa lứa! Cả hai đều là lũ khốn chỉ biết lấy ‘cái chết’ để trói buộc và khống chế người khác.
Hai người nên khóa chặt lại tại chỗ, tôi ném thẳng chìa khóa xuống miệng núi lửa cho tan chảy.”
“Xuống địa ngục mà hành hạ nhau tới tận cùng vũ trụ, đừng mẹ nó mò lên nhân gian làm bẩn mắt tôi nữa.”
Giọng tôi vang vọng khắp phòng livestream, từng chữ đều mang theo sự quyết liệt kiểu “ngọc đá cùng vỡ”, không còn chừa cho ai một lối lui.
Bình luận trong livestream lập tức bùng nổ:
“Vãi chưởng! Con nhỏ này điên rồi à? Dám mắng thằng định nhảy lầu như thế?”
“Tuy thằng đàn ông dùng cái chết để uy hiếp là sai… nhưng con này mồm độc quá, không sợ kích cho nó nhảy thật à? Rồi ám ảnh cả đời.”
“Xong rồi xong rồi, kích thế này thì nó nhảy thật mất, con nhỏ này tim bằng sắt à.”
“Sao lại tàn nhẫn thế? Không có chút lòng trắc ẩn nào à? Thằng đàn ông yêu mình như vậy, nếu là tôi thì khóc mà đồng ý quay lại từ lâu rồi.”
“Cảm giác hai đứa này đều có bệnh… khóa lại đi, đừng hại người khác nữa…”
Gương mặt Phó Dịch thoáng chốc đông cứng, tia hy vọng trong mắt vụt tắt.
Ánh nhìn anh trống rỗng, tuyệt vọng, như vừa bị rút sạch toàn bộ linh hồn.
“Bạch Nhiễm… em… hận anh đến thế sao?”
Anh lẩm bẩm, rồi cơ thể lại trượt thêm nửa bước ra ngoài mép.
“Đúng. Tôi hận anh. Hận cái loại điên khùng lấy mạng mình làm vũ khí.”
Tôi nhìn thẳng vào anh, trong mắt không chứa lấy một tia ấm áp.
“Muốn nhảy thì nhảy ngay đi, đừng lề mề như đàn bà. Nhảy xuống, một lần là xong, tôi còn cảm ơn cả họ nhà anh.”
Quát xong câu cuối cùng, tôi không thèm nhìn cái bản mặt ghê tởm kia nữa — gương mặt đầy chữ “tất cả là do em ép” khiến tôi chỉ muốn nôn.
Tôi cúp thẳng kết nối, thoát khỏi cái “pháp đình đạo đức” ngột ngạt đó.
Màn hình tắt phụt, trong phòng chỉ còn tiếng thở dốc và nhịp tim như trống dồn của tôi.
Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh, cơ thể run rẩy không kiểm soát.
Tôi lao vào nhà vệ sinh, tạt từng vốc nước lạnh lên mặt, cố gột rửa thứ lạnh lẽo, phẫn nộ và sợ hãi đã ngấm đến tận xương tủy.
Sáng hôm sau, tiêu đề tin tức địa phương đập thẳng vào mắt:
“Vì tình mà quẫn bách! Công tử nhà họ Phó tối qua nhảy lầu bất thành, lính cứu hỏa giải cứu ngoạn mục! May mắn không nguy hiểm tính mạng.”
Bốn chữ “không nguy hiểm tính mạng” như chiếc phao cứu sinh, khiến tôi gần như khuỵu xuống tại chỗ.
May… may là chưa chết.
Nếu không, cho dù tôi có hận đến mức nào, mắng chửi đến mức nào, thì mỗi đêm về, cái bóng “lỡ như” ấy vẫn sẽ bám riết lấy tôi, khiến tôi ăn không ngon, ngủ không yên suốt đời.
“Quả nhiên… là thanh mai trúc mã…”
Nhìn vào gương, tôi nhếch môi cười lạnh, còn khó coi hơn cả khóc:
“Đều mẹ nó… có bệnh. Bệnh không nhẹ.”
Lần này, tôi chặn hết tất cả mọi cách có thể liên lạc với mình.
Hộp thư điện tử cũng cài bộ lọc từ khóa, thậm chí tôi còn tính đến chuyện… chuyển nhà.
Tôi tưởng sự dứt khoát của mình đã đủ để Phó Dịch hiểu ra quyết tâm của tôi.
Nhưng tôi đã đánh giá thấp sự cố chấp của anh ta.
Hoặc phải nói chính xác hơn — cái gọi là “tình yêu” của anh ta…
Hay nói thẳng ra, là dục vọng chiếm hữu và sự không cam tâm, đã thiêu rụi sạch lý trí của anh ta.
Ba tháng sau, vào một buổi chiều cuối tuần âm u.
Tôi vừa đi siêu thị mua sắm về, tay xách nặng trĩu túi đồ bước đến cổng ra vào của tòa nhà.
Một bóng người quen thuộc đến mức khiến tôi nổi da gà, đột ngột bước ra từ bóng tối bên cạnh như một hồn ma.
Là Phó Dịch.
Anh ta gầy đến biến dạng, hốc mắt trũng sâu, râu ria xồm xoàm.
Bộ quần áo đắt tiền nhàu nhĩ bọc lấy thân hình tiều tụy ấy, nhưng ánh mắt thì lại sáng đến đáng sợ —
ánh mắt găm chặt vào tôi, cuộn trào một thứ cố chấp gần như điên loạn và tuyệt vọng bất chấp tất cả.
“Bạch Nhiễm… anh cuối cùng cũng tìm được em rồi.”
Cơn hoảng sợ khổng lồ lập tức siết chặt lấy tim tôi.
Bộp — túi đồ rơi xuống đất, trái cây lăn lốc khắp nền gạch.
“Phó Dịch, sao anh tìm được chỗ này? Anh muốn làm gì?”
Tôi gằn giọng chất vấn, theo phản xạ lùi lại, tay thò vào túi xách định lấy điện thoại gọi cảnh sát.
“Đừng sợ, Bạch Nhiễm, anh sẽ không làm hại em. Anh sai rồi… anh không nên ép em, nhưng anh thật sự yêu em. Anh không biết phải làm gì mới giữ được em lại bên mình.”
Anh ta vội vàng bước lên một bước, rồi phịch một tiếng quỳ sụp trước mặt tôi.
“Bạch Nhiễm, đừng báo cảnh sát, anh xin em… hãy nghe anh nói hết.”
Ngẩng đầu lên, đôi mắt từng ngập đầy kiêu ngạo ấy giờ chan chứa nước,
“Anh biết anh sai rồi, sai đến mức không thể tha thứ. Anh khốn nạn, anh đáng chết. Anh không nên để Ôn Ý trói buộc, không nên hết lần này đến lần khác làm em thất vọng, làm em đau lòng.”
“Anh yêu em, Bạch Nhiễm… yêu đến tận xương tủy.”
Anh quỳ gối nhích về phía trước, nắm lấy ống quần tôi.
“Ba tháng nay, mỗi ngày anh sống như ở địa ngục. Không có tin tức của em, không được nhìn thấy gương mặt em, không được nghe giọng em… anh sắp phát điên rồi.”
“Anh đã thử quên em, thử bắt đầu lại, nhưng không thể. Nhắm mắt lại là em, mở mắt ra vẫn là em — em như vết khắc in sâu vào linh hồn anh.”
Anh đấm mạnh vào ngực mình, phát ra những tiếng “thình thịch” trầm nặng.
“Bạch Nhiễm, nhìn anh này…”
“Anh chẳng cần gì nữa cả. Công ty? Kệ nó. Nhà họ Phó? Anh bỏ.”
“Ôn Ý? Anh đã nói rõ ràng với cô ta rồi. Anh chỉ cần em.”
“Chỉ cần em chịu quay đầu, chúng ta sẽ rời khỏi đây, đến một nơi không ai biết đến, chỉ có hai chúng ta.”
“Bắt đầu lại từ đầu! Được không? Anh sẽ lấy mạng mình để bù đắp cho em, dùng quãng đời còn lại để đối xử tốt với em, chỉ mình em thôi.”
Anh quỳ ở đó, nước mắt nước mũi tèm nhem, tư thế hèn mọn đến mức như chạm đất.
Anh kể lại những ký ức ấm áp mà chúng tôi từng có —
Những ngày đầu gặp nhau, sự vụng về khi theo đuổi, ly trà sữa lén đặt trong ký túc xá thời đại học,
và cả sự kiên trì vượt ngàn dặm đến thành phố tôi sau khi tốt nghiệp…
Những cảm xúc từng tồn tại thật sự, nay bị lớp điên loạn che phủ, giờ lại len lỏi tràn ra như làn sương độc.
Nói là không xúc động… là nói dối.
Lồng ngực tôi như bị một bàn tay lạnh lẽo bóp chặt, cơn đau nhói lan nhanh khắp tim.
Nhìn anh trong dáng vẻ khổ sở, tủi nhục và cả những ký ức bị anh moi ra, nhuốm màu hoài niệm…
Một cảm giác phức tạp khó tả dâng lên —
Là thương hại? Là xót xa?
Hay là chút gợn sóng yếu ớt thuộc về quá khứ, bị chôn vùi quá lâu dưới cơn điên cuồng?
Cơ thể tôi căng cứng, môi hé ra, câu “Cút đi” lạnh lùng kẹt lại nơi cổ họng, mãi không thoát ra.
Một tia dao động, như vết nứt mảnh trên bề mặt băng, lặng lẽ hiện lên.
Và đúng khoảnh khắc đó — khi tâm trí tôi bị vết nứt ấy xé ra một khe hở —
“Anh Phó Dịch——”
Một bóng trắng lao ra như viên đạn từ bụi cây bên hông.
Là Ôn Ý.
“Anh Phó Dịch! Anh không cần em nữa sao? Vì con tiện nhân này mà anh còn bỏ cả nhà? Vậy em sống còn ý nghĩa gì chứ?!”
Cô ta gào thét, giọng vì cực độ phẫn nộ và tuyệt vọng mà vặn vẹo, chói gắt.
Khoảnh khắc Phó Dịch hoảng hốt ngẩng đầu, và khi tôi vừa bừng tỉnh nhận ra cô ta định làm gì —
Ôn Ý đã lao thẳng đến trước mặt anh, cánh tay phải giơ cao.
Trong tay cô ta lấp lánh một lưỡi dao rọc giấy sắc bén, ánh kim lạnh buốt.
“Không! Ôn Ý! Dừng lại!” — Phó Dịch như hồn lìa khỏi xác, gào thét muốn bật dậy ngăn cản.
Nhưng… đã quá muộn.
“Xoẹt——”