Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1BCFD28Gz1

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Ôn Ý dồn toàn bộ sức lực, kéo lưỡi dao bén ngọt rạch mạnh qua cổ tay trái mảnh mai của mình.

Động tác dứt khoát, chuẩn xác đến rợn người.

Máu… không phải chảy ra, mà phun thành tia!

Máu đỏ tươi chói mắt, nhuộm loang cả chiếc váy trắng của cô ta, từng giọt rơi tí tách xuống nền đất lạnh băng.

Thời gian như đông cứng lại.

Vẻ hoảng loạn và nôn nóng muốn ngăn tôi của Phó Dịch lập tức đóng băng, biến thành sự chết lặng và bàng hoàng tột độ.

Anh ta há miệng, đôi mắt trợn trừng đến mức như sắp nứt ra.

Nhìn máu từ cổ tay Ôn Ý tuôn ra thành dòng, như thể cả thế giới quanh anh sụp đổ.

Thế nhưng, Ôn Ý lại dường như chẳng cảm thấy chút đau đớn nào.

Cô ta thậm chí còn hất nhẹ cổ tay đang tuôn máu, để mặc từng vệt đỏ bắn tung tóe khắp mặt đất.

Trên gương mặt ấy không hề có đau đớn, chỉ còn một thứ khoái cảm bệnh hoạn, gần như điên dại, và sự thỏa mãn méo mó.

Giọng cô ta run rẩy và yếu ớt vì mất máu lẫn kích động:

“Anh Phó Dịch… anh thấy không… cô ta… cô ta căn bản không yêu anh. Cô ta do dự, cô ta khinh thường anh… Chỉ có em… chỉ có em mới sẵn lòng vì anh mà đổ máu, vì anh mà chết. Máu của em… mạng của em… đều là của anh…”

Nói rồi, cơ thể Ôn Ý chao đảo, sắc mặt tái đi trông thấy.

Nhưng đôi mắt ấy vẫn khóa chặt lấy Phó Dịch, tham lam, như muốn kéo anh xuống địa ngục cùng mình.

“A——!” Cuối cùng, Phó Dịch cũng bừng tỉnh khỏi cơn kinh hãi tột cùng, gào lên một tiếng chứa đầy tuyệt vọng và phẫn nộ.

Anh ta như một con thú bị dồn ép đến phát điên, mất hết lý trí, bật phắt dậy khỏi mặt đất.

Nhưng thay vì lao về phía Ôn Ý, anh lại như kẻ hóa cuồng, hai tay túm lấy mái tóc rối bời của mình, giật mạnh đến mức gần như muốn xé cả da đầu.

“Ôn Ý! Mẹ kiếp mày rốt cuộc muốn làm gì? Mày điên rồi đúng không? Có phải phải ép tao đến chết mày mới vừa lòng hả? HẢ?!”

Anh gầm lên, rồi bất ngờ lao tới, thô bạo tóm lấy cổ tay vẫn đang tuôn máu của Ôn Ý.

Cả người anh dùng hết sức đè chặt phần trên vết thương, ra sức ngăn dòng máu đỏ đang ào ạt.

“Buông tha cho tao! Tao xin mày, Ôn Ý, buông tha cho tao được không?”

“Mày muốn thế nào mới chịu buông tha? Muốn tao chết ngay trước mặt mày sao? Hả? Có phải thế không?!”

Ôn Ý bị động tác thô bạo ấy làm đau, khẽ rên một tiếng, nhưng vẫn yếu ớt và cố chấp nghiêng người tựa vào anh.

“Em… em chỉ muốn… được ở bên anh… Anh Phó Dịch… đừng bỏ em…”

Toàn thân tôi lạnh toát như bị rút sạch máu.

Khoảnh khắc dao động khi nãy đã hoàn toàn bị dòng máu phun trào và cơn điên loạn tuyệt vọng này cuốn sạch.

Chỉ còn lại sự lạnh lẽo thấm vào tận xương tủy và một trạng thái tê dại như hồn lìa khỏi xác.

Tôi thậm chí không cúi xuống nhặt lại những thứ vừa rơi tung tóe trên mặt đất.

Tôi chỉ dùng những ngón tay lạnh lẽo, cứng đờ của mình bấm gọi 110 báo cảnh sát.

Rồi… tôi quay người đi.

Không chạy.

Không hét.

Chỉ như một con rối đã bị rút sạch mọi sức lực, từng bước một, nặng nề nhưng đầy quyết tuyệt, đi về phía cánh cửa cảm ứng lạnh lẽo của tòa nhà chung cư.

Cửa tự động lặng lẽ mở ra, tôi bước vào.

Không quay đầu nhìn lại, dù chỉ một lần, phía sau — nơi đôi “uyên ương khổ mệnh” kia vẫn đang quằn quại trong vũng máu, vừa giằng xé vừa gào thét.

Cánh cửa dày nặng khép lại phía sau, chặn đứng mùi máu tanh ghê rợn và những tiếng thét vỡ vụn.

Tôi hít lấy từng hơi thật sâu, nhưng lồng ngực lại tràn ngập cảm giác nghẹt thở.

Cả cơ thể run lên bần bật, không chỉ vì sợ hãi…

Mà còn bởi một cơn mệt mỏi tận xương tủy, như bị ai đó moi sạch cả linh hồn.

Đó là thứ mệt mỏi chỉ xuất hiện khi con người đã tận mắt nhìn thấu sự điên loạn trần trụi nhất của bản tính.

Lạnh. Lạnh đến đóng băng tất cả.

Cảnh sát và xe cứu thương tới, đưa Ôn Ý và Phó Dịch — kẻ đã hoàn toàn sụp đổ — đi.

Quản lý tòa nhà rụt rè tìm tôi hỏi chuyện.

Tôi chỉ hờ hững đáp qua loa vài câu, rằng đó là “một kẻ lạ mặt tinh thần không ổn định đến quấy rối”.

Mọi thứ dường như lại trở về trạng thái trật tự bề ngoài.

Nhưng tôi biết, đó chỉ là sự bình yên giả tạo.

Phó Dịch đã tìm được tôi một lần… thì hắn có thể tìm được lần thứ hai.

Mà vết rạch sâu đến thấy cả xương trên cổ tay Ôn Ý —

Chỉ càng biến thành một sợi xiềng xích nặng nề hơn nữa, trói chặt lấy hắn.

Và… cũng chính là con bài điên loạn hơn nữa của cô ta sau này.

Bọn họ giống như hai dây leo quấn chặt, vừa kéo nhau rách toạc, vừa không thể dứt hẳn, mang theo kịch độc, đi tới đâu là tàn hoang tới đó.

Mà tôi — chỉ là kẻ xui xẻo bị cuốn vào vòng xoáy ấy.

Nỗi sợ thật sự không đến từ ánh lạnh của lưỡi dao hay dòng máu phun xối xả,

mà là cái cảm giác bị một thứ cố chấp “không chết không dừng” bám riết lấy, ăn sâu vào tận xương tủy, khiến người ta bất lực đến tuyệt vọng.

Họ không sợ chết.

Hoặc đúng hơn, họ dùng “cái chết” làm vũ khí,

ép một kẻ “quý mạng” như tôi phải lùi từng bước, lùi đến đường cùng.

Liên tiếp nhiều đêm, tôi đều giật mình tỉnh giấc giữa ác mộng —

khi thì là bóng lưng Phó Dịch chênh vênh bên mép sân thượng,

khi thì là máu từ cổ tay Ôn Ý phun thành tia,

khi lại là gương mặt méo mó của cả hai cùng lao về phía tôi…

Miệng gào lên: “Tại sao không yêu tao?”, “Tại sao không thành toàn?”.

Mệt mỏi.

Một sự mệt mỏi nặng trĩu từ sâu trong linh hồn, đè ép đến mức tôi không thở nổi.

Báo cảnh sát ư? Kiện hắn quấy rối, đe dọa?

Có thể. Nhưng… bằng chứng đâu?

Pháp luật rất khó trói chặt loại dây dưa lẩn khuất giữa “tranh chấp tình cảm” và “tinh thần bất ổn” này.

Ngược lại, có khi còn chọc điên hắn hơn, dẫn tới sự trả thù điên cuồng hơn nữa.

Trốn ư? Trốn được tới đâu? Lại đổi sang một thành phố khác?

Bỏ dở cái chỗ đứng mà mình đã vất vả gầy dựng ở công việc mới?

Sống chui rúc như chuột trong cống, ngày ngày hoang mang lo sợ?

Tại sao tôi phải chịu như thế?

Một ý nghĩ, giữa tận cùng mỏi mệt và nỗi sợ hãi trước vòng dây dưa vô tận của tương lai,

bắt đầu nảy mầm như dây leo trong bóng tối, quấn riết lấy tâm trí tôi, cuối cùng phá đất trồi lên.

Có lẽ…

cách duy nhất để chấm dứt nghiệp chướng này, không phải là đối đầu,

mà là — “cầu xin”.

Không phải khuất phục trước bạo lực,

mà là cúi đầu trước cái “logic của kẻ điên”.

Tôi ngồi trước máy tính, ngón tay lơ lửng trên con chuột hồi lâu.

Cuối cùng, trong một danh sách dài lạnh lẽo toàn những cái tên bị chặn, tôi tìm thấy hắn: Phó Dịch.

Hít sâu một hơi, tôi mở một trang tài liệu trắng tinh.

Con trỏ nhấp nháy trên nền màn hình tái nhợt,

giống hệt nhịp tim tôi lúc này — trống rỗng nhưng nóng rát.

Phải viết gì đây?

Chỉ trích? Tố cáo? Mắng nhiếc?

Những thứ ấy tôi đã làm hết rồi, và ngoài việc khiến mâu thuẫn thêm gay gắt, chẳng ích gì.

Van xin? Yếu đuối? Cầu lòng thương?

Không — như vậy chỉ khiến hắn nghĩ mình có cửa, bám dai hơn nữa.

Tôi cần một đòn chí mạng, khiến hắn dứt hẳn ý định dây dưa.

Tôi nhớ lại những lời cha mẹ hắn từng nói với tôi ở hành lang bệnh viện;

nhớ lại ánh mắt hắn khi đứng trước phòng cấp cứu, nhìn Ôn Ý được đẩy ra — vừa nhẹ nhõm, vừa đau lòng.

Nhớ lại vô số lần anh ta bỏ mặc tôi, lao về phía Ôn Ý.

Nhớ lại dáng vẻ anh ta ôm chặt Ôn Ý, quay sang quát tôi là “độc ác”.

Lại nhớ cả ánh mắt chứa thứ “si tình” điên loạn khi đứng bên mép sân thượng…

Một nhận thức lạnh lẽo, sắc bén như tia chớp, xé toang mớ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu tôi.

Tôi đã tìm thấy “con dao” có thể đâm thẳng vào tim hắn.

Ngón tay tôi bắt đầu gõ trên bàn phím, lúc đầu chậm rãi, rồi dần nhanh hơn,

mang theo một kiểu trút bỏ gần như tuyệt vọng, nhưng cũng lạnh lùng như một canh bạc cuối cùng:

 

“Phó Dịch:

Viết bức thư này, không phải để yếu mềm, càng không phải để quay lại.

Là để cầu xin anh — buông tha cho tôi.

Giống như buông tha cho chính anh, hãy buông tha cho tôi.

Tôi chặn anh, trốn tránh anh, chạy đến nơi cách xa ngàn dặm,

thậm chí không tiếc… dùng những lời cay độc nhất để kích anh.

Tôi đã nghĩ chừng đó là đủ để nói rõ lập trường của mình:

Chúng ta hết rồi, hoàn toàn chấm dứt, không bao giờ có khả năng nữa.

Thế nhưng anh lại dùng cách nhảy lầu, dùng chính mạng sống của mình,

biến bản thân thành một chiếc gai độc cắm sâu trong đời tôi —

nhổ không được, chạm vào thì đau, đêm ngày dày vò.

Tôi mệt rồi, Phó Dịch.

Mệt đến tận kẽ xương cũng thấy đau.

Mệt đến mức gần như không còn sức để hận anh nữa,

chỉ còn lại nỗi sợ hãi vô tận và sự chán ghét triền miên.

Tôi sợ rồi.

Sợ cái gọi là ‘si tình’ của anh.

Sợ cái ‘bất chấp tất cả’ của anh.”

Sợ anh ở giây tiếp theo lại làm ra chuyện gì điên rồ hơn,

kéo tôi, hoặc kéo cả Ôn Ý, cùng lao xuống địa ngục.

Vì vậy… tôi cầu xin anh.

Vì chút ít ký ức đẹp đẽ mà chúng ta từng có,

vì tôi chỉ là một người bình thường, chỉ muốn sống một cuộc đời yên ổn — xin hãy buông tha cho tôi.

Hãy dừng việc tìm kiếm tôi, dừng những lời đe dọa,

dừng tất cả những hành vi mang danh “yêu” để quấy rối và ép buộc tôi.

Bởi giờ đây, anh trong mắt tôi——

——chính là như Ôn Ý trong mắt anh.

Anh từng cầu Ôn Ý buông tha cho anh.

Còn giờ đây, tôi cũng đang cầu xin anh như thế.

Buông tha cho tôi.

Tôi không phải là cứu rỗi của anh,

cũng chẳng phải chiếc phao cứu sinh của anh.

Tôi chỉ là một người bình thường,

bị anh và cô thanh mai điên cuồng ấy liên thủ ép đến sát bờ vực,

chỉ muốn được sống tiếp.

Vì từng có lúc cả hai chúng ta đều “quý mạng” mình,

xin hãy buông tha cho tôi.

Từ đây, núi cao sông dài, mỗi người một ngả, ai nấy an vui.

— Bạch Nhiễm

Gõ xong ký tự cuối cùng, tôi ngả người ra sau ghế, cảm giác toàn thân bị rút sạch sức lực.

Trong lồng ngực, chẳng còn giận dữ, chẳng còn đau buồn, chỉ là một khoảng băng giá hoang vu.

Khi thông báo “Gửi thành công” hiện lên, tôi lập tức kéo anh ta trở lại danh sách chặn.

Bức thư ấy, như hòn đá ném xuống biển sâu.

Không có hồi đáp điên cuồng như tôi từng dự đoán.

Không có số lạ gọi tới với những cuộc điện thoại dồn dập.

Không có bóng người bất chợt xuất hiện dưới nhà.

Một ngày, hai ngày, ba ngày… rồi một tuần trôi qua.

Thành phố phương Nam bước vào mùa mưa, mưa dầm gõ nhịp lên khung cửa sổ, để lại hơi ẩm len lỏi khắp không khí.

Tôi vẫn đi làm, tan ca, ăn cơm, ngủ nghỉ như thường.

Cuộc sống yên ắng đến mức giống như một mặt hồ chết,

tựa hồ tất cả những máu me, những lần quẫy đạp điên cuồng ấy chưa từng tồn tại.

Khi tôi bắt đầu nghĩ rằng lá thư đó, rốt cuộc cũng chẳng thể xuyên thủng bức tường cố chấp của anh ta—

Một tin nhắn từ số lạ xuất hiện, không ghi tên, chỉ vỏn vẹn một câu:

“Đã nhận được thư. Bảo trọng.”

Rồi… không còn gì nữa.

Anh ta đã hiểu.

Ít nhất, đã hiểu được câu nói cốt lõi và chí mạng nhất trong bức thư ấy:

“Bây giờ anh trong mắt tôi… chính là như Ôn Ý trong mắt anh.”

-Hết-

Tùy chỉnh
Danh sách chương