Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

6

Sáng sớm ngày nộp bản sửa luận văn lần hai, Kiều Lộ hỏi trên group:

“Hôm nay có đi chạy bộ không?”

Cả nhóm im thin thít.

Tôi biểu tượng giơ tay lên.

“Thầy Kiều, cả phòng em đi ạ.”

nhỏ trong phòng lập tức hét lên như bị chọc tiết.

“Từ Nhiễm, mày điên rồi hả?!”

Tôi thành thạo thay đồ thể thao, buộc tóc đuôi ngựa.

ngốc này, còn muốn tốt nghiệp không đấy?”

lại vừa tập thể dục vừa ngắm trai đẹp, một mũi tên trúng hai đích còn gì. bà không quý trọng là gì á. Hàng ngon thế này, nghĩ trường còn gặp được không?”

Tới sân thể dục, Kiều Lộ đã chạy được vài vòng.

Thầy đeo tai nghe, bọn tôi cũng ráng chạy theo vòng.

Ánh sáng buổi sáng dịu dàng, trong trẻo, Kiều Lộ đứng cạnh xà đơn, thành một cảnh tượng khiến người ta phải ngoái nhìn.

Tôi nhìn thầy, cũng thấy quả thật… rất mãn nhãn.

Ôi, đáng tiếc thật đó.

Từng tôi lết về, mặt mày phờ phạc, chuẩn bị nghe Diêm Vương Kiều mắng.

Thầy miệng từ tốn:

“Nghe nói có người bảo tôi… dữ?”

Cả đám liếc mắt nhìn nhau, không nào lắm mồm thầy nghe được.

Tụi tôi ấp úng như bị gọi lên bảng không thuộc bài.

Tôi thì lập tức nịnh nọt:

“Sao có chuyện đó được ạ, thầy Kiều, đó gọi là nghiêm khắc, là động lực, là kỳ vọng cả thầy dành tụi em!”

Thầy Kiều nhướng mày nhìn tôi:

“Vậy thì, Từ Nhiễm, theo tôi lên văn phòng. tôi nghiêm khắc dạy dỗ em một trận.”

Tôi quay sang tìm ánh mắt đồng cảm của .

Khoan đã, sao tụi nó nhìn tôi bằng ánh mắt… mờ ám thế kia?

Điện thoại rung lên. Group phòng “Đại sứ quán các tiên nữ hạ phàm” tin nhắn mới.

“Tsk tsk, Diêm Vương Kiều yêu tinh Từ sắp chơi văn phòng play rồi~”

“Lêu lêu, chơi dữ dội quá nha baby~”

“Nhớ về kể tụi này nghe vụ ‘nghiêm khắc dạy dỗ’ đấy, hehe~”

Trời đất ơi, sao tụi nó lại nghĩ lệch hướng rồi!

7

Khi xem luận văn, Kiều Lộ hay đeo một chiếc kính không gọng.

Tôi cứ có cảm giác, mỗi lần thầy đeo kính vào, cái khí chất cấm dục như có như không ấy… lại càng rõ rệt, lại càng quyến rũ hơn.

tư cách là một mê trai đẹp có tâm, tôi… nuốt nước bọt.

“Thế nào, khát nước à?”

Thầy gõ bàn phím, ngước mắt nhìn tôi.

Tôi cười gượng:

“Không có không có. Thầy xem bản sửa luận văn ạ? Lần này em làm rất nghiêm túc , khảo sát cũng rộng phạm vi, mẫu cũng đáng tin hơn nhiều rồi.”

Thầy nghiêng người dựa vào ghế, ung dung nhìn tôi.

“Tôi dữ lắm hả, Từ Nhiễm?”

Tôi lạnh sống lưng.

Diêm Vương Kiều hôm nay sao thế này?

Lẽ nào… thầy nhận tôi rồi?

Không thể nào, tôi từng lộ danh tính mà.

mà nghĩ được cái người dùng avatar bắp cuồn cuộn, nick “Gọi tôi là Từ Công thành Bắc”, chơi Liên Minh như thần kia lại là con gái?

Vả lại câu chuyện tôi bịa về “trận chiến đấu trí sếp” cũng rất hợp lý .

Tôi nghiêm túc đáp:

“Thầy Kiều, đó là do thầy đặt tiêu chuẩn , yêu cầu , là tụi em đủ giỏi, năng lực nghiên cứu còn kém. Thầy cố gắng thúc đẩy tụi em trưởng thành thôi. Tụi em hiểu mà.”

Hehe, cần CPU nội tâm của mình nhanh hơn, thì không bắt bài được mình cả.

Thầy bật cười khẽ:

“Hiểu là được.”

đó file luận văn, bắt đầu không thương tiếc mà đâm thẳng vào điểm yếu.

“Luận văn này còn trích bài nước lèo như thế này, em sợ bài mình đủ nhạt hả?”

“Dữ liệu thế này là viết người ta không hiểu đúng không?”

“Mới có nhiêu số liệu phỏng vấn đã dám rút kết luận?”

“Em là sinh viên được tuyển thẳng học ở S đại đúng không? Thế này á?”

Vẫn là giọng điệu độc miệng, vô tình như cũ.

Nhưng không sao cả.

Tôi sẽ đòi lại từng câu trong Liên Minh !

8

Những tuần đó, nhóm làm luận văn của Kiều Lộ không ở thư viện thì cũng vất vả phát khảo sát, đào số liệu như đi xin xỏ người khác.

Đã chọn Kiều Lộ rồi thì dù có khóc, có bò, có rụng hết tóc cũng phải viết xong luận văn.

Chơi ? Quên đi.

Tôi nhắn tin thầy:

“Vi sư sắp làm một siêu dự án, bế quan một tháng, tạm biệt.”

Thầy lại ném tôi một cành ô-liu:

“Sư phụ ơi, siêu dự án gì đó, cần giúp gì không?”

Thú thật, lúc đó tôi có hơi… cảm động.

Nếu thầy tôi là , liệu có thiên vị tôi tí nào không?

Tôi tự tát một phát tỉnh người.

Không được, tôi không thể lợi dụng thầy đi đường tắt được.

Tôi này còn phải làm người nghiêm túc trong giới học thuật mà.

Huống hồ, nếu thầy , tôi có khi toi tại chỗ.

Không ngờ cái tát đó lại bị thầy nhìn thấy.

Trong thư viện, thầy ngồi cách tôi tầm năm bàn, vừa uống nước thì phun hết.

Thầy tưởng tôi bị áp lực đến mức hóa điên, liền chủ động nói có vài đối tượng phỏng vấn khá phù hợp đề tài của tôi, có thể dẫn tôi đi gặp.

Trước khi lên xe, tôi do dự không nên ngồi đâu.

Trên nói rằng:

Ngồi ghế phụ là khiêu khích vợ .

Ngồi hàng là coi thường người ta.

Ngồi trên nóc xe là ông ba bị.

Ngồi dưới gầm là A Đô.

Thầy vỗ vỗ cửa ghế phụ:

“Tôi nhìn giống tài xế công nghệ à? Lên ghế trước.”

Suốt đường đi, tôi ngồi nghiêm chỉnh như học sinh gương mẫu, cố nghĩ tìm chủ đề gì phá băng bầu không khí ngượng ngùng này.

Thầy bỗng lên tiếng:

“Từ Nhiễm, nếu lúc nào cảm thấy áp lực quá, đừng giữ trong lòng. Có thể chơi thư giãn một chút, như là vào Liên Minh tiêu vài hạn.”

Tôi không nhịn được thăm dò:

“Thầy Kiều, thầy cũng chơi Vương Giả à?”

Thầy mắt vẫn nhìn đường, tay gõ nhẹ lên vô lăng:

“Ừ.”

“Thầy chơi ổn không?”

“Cũng tạm, nói chung không có đối thủ.”

bản là không có đối thủ?”

Tôi đảo mắt một vòng.

Khả năng mắt nói xạo của thầy đúng là đỉnh .

Một thằng đồng đoàn chuyên đứng chôn chân, đến con gà có tay cũng có thể đè chà tới chà lui.

Thầy nghiêng đầu liếc nhìn tôi một cái:

“Sao, không tin?”

“Hay là đấu một ván thử nhé?”

Vừa nói xong, thầy đã tấp xe vào lề.

“Nào, ID của em là gì, tôi add em.”

9

Bất đắc dĩ, tôi buộc phải khai nick của mình.

Thầy nói:

“‘Ta Phật muốn độ ngươi’, ừm, tên rất ngầu.”

Tôi vừa nhìn, đã thấy “Bridge” lời mời kết .

Được thôi, có một vài nick ẩn.

Tôi còn rầu lát nữa thầy mà thao tác hổ báo như cọp, kết quả KDA 0.5, thì tôi phải xoay sao giữ mặt mũi thầy

Vừa trang cá nhân, cả hai như muốn dán mắt vào màn hình.

Bốn chữ “Top 1 quốc phục Kính” suýt nữa làm tôi mù mắt.

phải là Bridge – thần thoại bí ẩn bao giờ lộ mặt hay lộ giọng sao?

phải là Bridge – tuyển thủ vô địch một mùa giải rồi giải nghệ sao?

phải là Bridge – người mà tôi đã xem đi xem lại replay và tán thưởng không bao nhiêu lần là “đỉnh chóp” sao?

Cái gì? Cái gì vậy?

Bridge lời mời đấu hạng.

Tôi còn ngập trong cú sốc, đã thấy thầy lần lượt lấy một, hai, ba, bốn, năm, rồi Godlike…

Thì cả năm nay, thầy dở hơi trêu tôi chơi à?

Why?!

Trận đấu kết thúc, tôi tặng thầy một nút thích bảng điểm hoàn hảo.

“Thầy Kiều… không ngờ thầy là Bridge, tâm trạng hiện tại của em, thầy chắc chắn không tưởng tượng nổi đâu.”

Thầy nhướn mày, nghiêng đầu nhìn tôi, có vẻ tâm trạng rất tốt.

Tôi lại WeChat phụ, xác nhận lần nữa:

Tài khoản “Diêm Vương Kiều” trong nick đúng là người vừa chơi tôi.

Tôi hỏi:

“Thầy Kiều, một người giỏi như vậy, trong hoàn cảnh nào lại đi giả vờ mình dở?”

Thầy im lặng một lúc, rồi quay sang nhìn tôi, trong mắt có điều gì đó tôi không tài nào hiểu nổi.

“Giả heo ăn thịt hổ, giấu tài chờ thời, hoặc là vì tình yêu mà thu lại hào quang… Có nhiều khả năng, còn tùy tình huống.”

Giả heo ăn thịt hổ?

Lẽ nào…

Nghĩ lại, hồi trước khi Bridge nổi như cồn nhờ chức vô địch, nick phụ của tôi từng ghép trúng .

Lúc đó tôi dùng acc nam, làm cày thuê, kéo rank một chị gái.

Bridge bên kia cầm đi rừng, thao tác biến ảo khó lường, tôi không đỡ nổi.

Đó là trận cuối trong ngày, thắng xong là được nhận tiền, đi ăn cơm.

Mà tôi thì đói muốn xỉu rồi.

Thế là tôi bắt đầu spam thoại mồi chài trong , cố làm mất bình tĩnh.

“Kính ~ Em là Nhung Nhi nè~”

“Kính đừng đánh nhau nữa, vào bụi thơm nhau cái đi~”

“Kính , đến ngắm vũ điệu của chị Điêu Thuyền đi nà~”

“Kính , nhường em con bùa xanh đi~ Mình yêu nhau nhé~”

Khi tôi còn thao thao bất tuyệt, team tôi thì:

Lý Tín hùa theo 15 lần

Điêu Thuyền tiếp lửa 8 lần

Team bên kia thì:

Dao bị tôi chọc tức 27 lần

Marco ngồi ăn dưa hóng 13 lần

Cả map loạn hết.

có mình vẫn điềm tĩnh, cứ thế lia từng người bên tôi.

Đẩy trụ đến tận nhà , team tôi nát bét còn mình tôi.

Tôi rên rỉ:

“Kính ~ hu hu, anh không yêu Nhung Nhi nữa rồi sao~”

bỗng đứng yên không động đậy như bị rớt .

Tôi chớp thời , quất một phát tiễn về trời, rồi quét sạch team bên kia, thắng ván đó.

Vừa định thoát , lời mời kết :

“Nhung Nhi, hửm?”

Tôi ấn từ chối, lý do:

“Ngốc nghếch à, là Nhung trong bà Nhung Mẫu, Nhung trong An Lăng Nhung đó, hihi.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương