Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

16

“Có thật không?”

Câu này, thật ra tôi từng hỏi chính rất lần.

Tôi cứ mơ hồ hy vọng… đã đoán sai.

Tôi trên khán đài sân dục, nhìn Kiều Lộ đang vòng sân.

Anh dừng lại, nhìn về phía tôi.

Ánh sáng ngược khiến anh nheo mắt lại .

Giống hệt cái tôi lần đầu gặp anh ở trường.

Lần đầu tiên đó, tôi với bạn trên khán đài tám chuyện vớ vẩn.

Kiều Lộ bộ .

Tôi chỉ :

“Nhìn kìa, trai đẹp! Trời ơi, đỉnh thiệt!”

Vừa dứt câu, anh quay đầu nhìn lên phía chúng tôi, đứng nắng nhẹ.

Y chang cái hôm tổng duyệt văn nghệ đầu năm.

Tôi với anh chọn trùng bài hát, thế là tiết mục bị gộp làm một.

Hôm đó, tụi tôi bị nhốt ngoài muốn trong phòng hóa trang đêm.

Không điện thoại.

Chỉ có một cây đàn guitar.

bớt gượng gạo, anh đàn một bản melody do anh mới soạn.

Tôi lấy giấy viết, điền lời.

Sáng hôm sau, ánh đèn sân khấu ngược sáng, anh đeo đàn, nhìn tôi, tụi tôi cùng hát một bài hát gốc từng nghe.

Có một câu:

“Gió biển Yên Đài vừa thổi tới, cô bé Băng Thành em vừa tỉnh mộng.”

Nói chuyện, anh bảo, anh lớn lên bờ biển Yên Đài.

Tôi nói, tôi lớn lên trong tuyết trắng Băng Thành.

Một đêm có hiểu được bao nhiêu về một người?

Rất . Mà cũng rất ít.

đến … tôi tên con chó nhà anh.

Ít đến … anh từng hỏi tên tôi.

Một năm có hiểu bao nhiêu về một người?

. Cũng không .

đến … anh còn đám cưới của anh họ tôi — Từ Diễn — được tổ chức long trọng cỡ nào giữa tuyết rơi.

Ít đến … tôi vẫn không chắc anh thích .

Lúc hoàn hồn, trời đã chạng vạng.

“Đang nghĩ gì mà thẫn thờ thế?”

Một giọng nói vang lên cạnh làm tôi giật .

Là Kiều Lộ.

“Sao dạo này không thấy bộ nữa?”

“Em sợ bị nói ra nói vào, nên né…”

“Ờ… thanh giả tự thanh, sợ gì chứ? Với lại… mấy nữa là em tốt nghiệp rồi.”

Phải rồi, thanh giả tự thanh.

Anh luôn thản nhiên, quang minh chính đại như thế.

17

Hôm tụi tôi liên hoan tốt nghiệp, thầy Kiều cũng đến.

Mọi người nói chuyện rôm rả, kể chuyện cũ, chuyện hiện tại, nói luôn chuyện tương lai.

Có người, hôm nay gặp rồi là hết, đời không chạm mặt lại nữa.

nấy đều sẽ trở về thế giới riêng của , từ đó mất liên lạc mãi mãi.

Chén rượu chuyền , nụ kèm theo là một nỗi buồn len lỏi không tan.

Những từng bị Kiều Lộ “quất roi mắng mỏ”, giờ có người nhận được điểm cao, có người chọn được thầy hướng dẫn cao học lý tưởng, có người tìm được việc tốt, thế là xếp hàng rót rượu mời thầy.

Không đến vòng thứ mấy, thầy Kiều đã hơi ngà ngà.

Tôi cũng rót rượu, tới kính thầy:

“Thầy Kiều, cảm ơn thầy đã tận tình hướng dẫn. Người ta nói: nghiêm sư thì xuất cao đồ. Tụi em… không phụ kỳ vọng, đúng không?”

Thầy nhìn tôi chằm chằm, nói khẽ đủ chỉ tôi nghe được:

“Người trong sạch thì tự trong sạch. Còn câu sau là… kẻ vẩn đục thì tự vẩn đục.”

Nói rồi cụng ly, uống cạn.

Tôi sững người.

thầy là gì?

ghé sát tai tôi:

“Cái cách thầy Kiều nhìn bà ấy hả, hơ hơ… quá là không trong sáng luôn.”

Tôi cấu cô ấy một phát:

“Bớt nói nhảm!”

Tan tiệc, người thì về trường, người thì về nhà.

ánh đèn đường, thầy Kiều gọi tôi lại:

“Từ , chờ chút. Trong văn phòng thầy có vài bức thư liên quan đến em, qua coi cái đã.”

“Thầy Kiều, thư gì thế ạ… Hay mai , tụi em sắp hát karaoke.”

Mặt thầy tối sầm.

lập tức đẩy tôi ra:

“Kara gì tầm này! Hủy rồi nha. Bye bye! Mai gặp!”

Tôi còn kịp phản ứng, đã kéo nguyên đám mất.

ánh đèn đường, cái bóng của thầy Kiều kéo dài trên nền xi măng.

Thầy về phía tôi, bóng hai người đan vào nhau…

Cảm giác lạ kỳ mà đẹp đến nao lòng.

18

Trong tòa nhà hành chính, chỉ vài nơi còn sáng đèn.

Tầng của Kiều Lộ – tối đen như mực.

Thầy bật đèn, bắt đầu lục hồ sơ trên bàn.

Tôi đứng ngay cửa, không vào.

“Ngẩn ra đó làm gì, vào đây.”

Tôi lề mề tới:

“Thư gì vậy thầy?”

Thầy ném vài phong bì lên bàn:

“Tự coi .”

Tôi mở ra xem, ồ… thư tình!

Chữ của con trai viết đây mà.

Tôi làu bàu:

“Thầy Kiều đúng là có sức hút. Lạnh lùng khó tính vậy mà vẫn khiến người ta đổ từng đợt từng đợt.”

Thầy hừ nhẹ, tháo khuy áo, tiện ném lên bàn.

“Giải thích cái này — trong thư viết ‘theo lời học tỷ Từ nói…’ là sao?”

Tôi gượng.

Thầy tiến sát, tôi lùi theo bản năng.

“Trường này to lắm, đâu còn người trùng tên em thì sao…”

“Thầy… trễ rồi, em về trước nhé…”

còn kịp chạm vào nắm cửa, thầy đã kéo tôi lại, ép tôi dựa lên bàn.

“Nghe nói em rêu rao khắp nơi là tôi không thích phụ nữ? Là thích trai cơ bụng tám múi?”

“Hả? Em giả làm đàn ông trong đã, còn dựng chuyện về xu hướng của tôi luôn?”

Hơi thở nặng nề của thầy phả lên cổ tôi, khiến tôi nổi hết da gà.

“Tiểu , em có muốn tôi chứng minh ngay bây giờ không?”

Tôi rụt người lại hết :

“Thầy Kiều… thầy say rồi, đừng nói bậy.”

“Đừng gọi là thầy nữa, bắt đầu từ hôm nay, tôi không còn là thầy em.”

“‘Nhất nhật vi sư, chung vi sư’ mà thầy!”

“Nói hươu! Là ‘nhất nhật vi sư, chung vi phụ’. Gọi ba cũng được, trong vài hoàn cảnh thì… cũng có nét kích thích riêng.”

Tôi: …

Điên rồi! Điên thật rồi!

Muốn thoát, nhưng thầy giữ tôi quá chặt.

Thầy cúi xuống, môi sắp kề đến…

Tôi nghiêng đầu hét lên:

“Không được hôn! Em đồng !”

Thầy bỗng bật :

“Vậy — Tiểu , tôi hôn em được không?”

Tôi hét:

“Không! Chỉ người yêu mới được hôn!!”

Thầy ghé sát tai tôi, dịu dàng:

“Vậy… chúng ta có làm người yêu không?”

Tôi không nghĩ ngợi gì, đáp ngay:

“Không!”

Thầy buông tôi ra, vẻ mặt… cực kỳ tủi :

“Tại sao chứ? Em từng nói ‘ em một bùa xanh, đổi lấy tình yêu’ mà? Suốt hơn một năm qua, tôi em 3.127 con bùa rồi đó!”

“Chẳng phải em thích trai sáu múi sao? Tôi có!”

Thầy nói rồi sờ xuống bụng.

Tôi lập tức làm tư thế “Trụ trì không được đâu!” như Đường Tăng.

Thầy bật , móc ra chùm chìa khóa từ túi áo.

Là cái móc khóa “Công đức +1” tôi từng tặng thầy.

“Em xem, tín vật định tình em tặng tôi đó!”

Tín vật định tình giá… một tệ rưỡi, mà thầy cũng quý dữ ha~

nào tôi cũng canh em vào , không online thì tôi quay sang ‘đội ánh sáng’ gợi bóng gió. Em tưởng tôi dễ dàng lắm sao?”

“GPA tôi max, ngoại hình tôi ổn, hình tôi không tệ, lực đỉnh, ba năm tới đều ở thành phố này, cam đoan không yêu xa, thực lực em cũng rõ rồi — một trận là có làm em khóc…”

“Tiểu , tôi diễn ngu một năm trời rồi, mệt lắm đó…”

Tôi ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng cũng tìm được một cách dìm hàng thầy một chút.

Cơ hội hiếm có, không tận dụng thì phí.

Dù gì… “Thứ dễ có thì chẳng quý, đúng lúc lạnh nhạt mới khiến người ta si mê” — đúng không?

Tôi hỏi nhỏ, mắt nhìn chăm chăm:

“Thầy Kiều, thầy đang tỏ tình với em à?”

“Không lẽ tôi đang đóng phim?”

“Thích em mà còn nào cũng mắng em?”

Thầy vò mặt, sốt ruột nói:

“Việc công và việc riêng phải phân minh chứ! Về công — không được thiên vị mới xứng đáng yêu đương đàng hoàng. Về riêng — tôi đâu có đánh lại em trong đâu, em hành tôi năm trời rồi mà…”

Nói xong, thầy ngẩng lên, ánh mắt… tội nghiệp không chịu nổi.

Một người bình thường thì độc miệng lạnh lùng, vậy mà lúc ấm ức lại… đáng yêu đến thế.

Không kìm được nữa.

Tôi chỉ muốn hôn anh ấy một cái.

19

Mấy bạn ơi!!!

Tin vui: Người tôi thích là thẳng.

Rất thẳng.

Tin buồn: Tôi phải giặt tất một năm.

Người phụ nữ ác độc này!

20

Về sau, trong buổi họp mặt gia đình, Kiều Lộ và anh họ tôi – Từ Diễn – thi nhau khoe thành tích theo đuổi người yêu cực khổ hơn.

Kiều Lộ mặt mày đắc , thao thao kể:

Anh ta giăng thiên la địa võng ra sao, lấy lòng thế nào, tra nick phụ của tôi kiểu gì, cướp nick em gái giả vờ kết bạn trong , ẩn suốt trong Liên Quân ra sao, làm sao xuất hiện dày đặc trước mặt tôi trước hôm chọn giáo viên hướng dẫn, làm sao khởi xướng đội bộ ‘đuổi ánh sáng’, làm sao từng từng lộ phận, và… kiên nhẫn chờ tôi tốt nghiệp như nào…

Tôi chỉ mỉm không nói gì.

Tôi mở điện thoại, nhìn lại một bức ảnh mờ cũ kỹ.

Trong ảnh, Kiều Lộ đội mũ lưỡi trai, đang cạnh một em nhỏ mắc chứng rối loạn nhận thức, kiên nhẫn đọc truyện tranh em.

Ánh mắt anh dịu dàng, giọng đọc chậm rãi.

Năm đó, tôi cũng làm tình nguyện ở trại trẻ mồ côi đó.

Tôi đứng xa xa nhìn anh.

Anh đọc buổi chiều.

Tôi nhìn anh buổi chiều.

Lá thu rung rinh theo gió.

Còn trái tim tôi… thì bốc cháy như lửa.

Trên xe buýt về, anh mở điện thoại, vào chơi một trận.

Tôi đứng cạnh, nhìn trộm ID của anh và nhớ kỹ.

tôi vô tình match trúng anh.

Tôi , điều cầu trong ngôi chùa hôm ấy…

Phật Tổ đã đồng rồi.

(Toàn văn hoàn)

Tùy chỉnh
Danh sách chương