Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1Vn8bGYtgf

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Ngoại truyện

1.

Chuyện Lục Quân hủy hôn lan truyền khắp nơi.

Người ta nói anh giành bạn gái của chú họ Trình.

Cũng có người bảo, thật ra anh ta phải lòng Trình Tùng.

Tôi gửi fanfic cho Lục Quân, anh gọi điện ngay lập tức.

“Hứa Niên Niên, em dám gửi thêm mấy thứ kinh tởm này nữa thử xem?”

Tôi lật người trên giường: “Nói bậy, rõ ràng là phẩm chất thần tiên.”

Sau khi hủy hôn, người đầu tiên tìm tôi là Thẩm Khinh Ngữ.

Cô ta hẹn gặp ở quán cà phê, từ đầu đến chân che kín mít.

Tôi thò đầu qua: “Cô chuyển nghề làm minh tinh à?”

Thẩm Khinh Ngữ tháo khẩu trang, một vết sẹo dài kéo từ gò má đến khóe miệng.

Kinh hoàng.

Tôi cau mày: “Bà ta đánh cô à?”

Lý Mỹ Quân giỏi đòn tâm lý, tức lắm cũng chỉ nhốt tôi dưới tầng hầm.

Thẩm Khinh Ngữ lắc đầu: “Tôi tự rạch.

“Khi về nước, tôi cứ nghĩ mình sẽ hạnh phúc. Không còn thuốc thang ngày qua ngày, địa vị, tiền bạc, thậm chí cả vị hôn phu đều có sẵn, nên tôi mong cô biến mất hơn ai hết.

“Nhưng rồi tôi nhận ra, dù tôi cố thế nào, bà ấy cũng không vừa lòng.

“Cô biết vì sao tôi nhớ cô chơi đàn giỏi không?

“Trước khi cô đến nhà họ Trình, bà ấy cũng bắt tôi tập đàn, vết mổ còn chưa lành, tôi đã luyện suốt một ngày. Vui mừng gửi video, bà ấy chỉ nhắn lại hai chữ: Bình thường.

“Khi bà ấy gửi đoạn cô chơi đàn ở tiệc nhà họ Trình, cô biết tôi ghen tị đến mức nào không?”

Tôi cười khổ trong lòng — thì ra Lý Mỹ Quân không chỉ vùi dập tôi, mà con ruột bà ta cũng không tha.

Thẩm Khinh Ngữ lau nước mắt: “Cô biết món quà sinh nhật tốt nhất tôi nhận được là gì không?

“Là câu cô nói với tôi hôm đó. Bao nhiêu năm, tôi luôn hy vọng bà ấy công nhận tôi, mong được xem là đứa con tốt nhất. Nhưng câu nói của cô khiến tôi nhận ra — sự công nhận ấy, thật ra chẳng đáng gì.”

2.

Khi cưới, Lục Quân nhất quyết không cho tôi mời Trình Tùng.

“Hắn ta buôn bán thông tin, dựa vào đâu mà mời?”

Tôi không chỉ đòi mời, còn muốn cho hắn ngồi bàn chính.

“Dù sao anh ta cũng là nhà đầu tư của em.”

Lục Quân lôi ra một chiếc thẻ đen.

Tôi chốt thêm phát: “Còn là đối tác làm ăn nữa.”

Lục Quân nghiến răng, giận đến mức ba ngày không nói chuyện.

Khi giặt đồ lót, vẫn lạnh mặt mà gạt riêng đồ tôi sang giặt sau cùng.

Trình Tùng nghe tin, còn lên giọng mỉa mai qua điện thoại: “Đúng là trẻ con, chẳng chững chạc tí nào.”

Lục Quân lao từ phòng tắm ra: “Họ Trình kia, anh nói ai không chững chạc?”

Cuối cùng, Trình Tùng nhượng bộ ba phần lợi nhuận, mới đổi lấy được tư cách dự tiệc cưới.

Hôm hắn đến, nhà họ Lục đã chuẩn bị múa lân trừ tà ba ngày liên tiếp.

Hắn mặc vest chỉnh tề, đầy đủ cả áo gile lẫn cài tay, còn chải ngược tóc ra sau.

Tôi vừa nhìn thấy đã biết — xong đời.

Tối nay lại phải chui trong chăn chửi hắn cả đêm rồi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương