Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi đã phán đoán sai kết cấu thất, khiến học trò nhỏ của chồng – giáo sư khảo cổ Lục Bạc Ngôn – vô tình bị kẹt trong huyệt nửa giờ.
Bề ngoài cả đội không ai nói gì, sau lưng lại rỉ tai rằng tôi ghen tỵ với Tiêu trẻ trung xinh đẹp, thậm chí còn đặt tôi biệt danh khó nghe “ thủy ”.
Sau biết chuyện, Lục Bạc Ngôn nghiêm khắc khiển trách mọi , còn công khai đình chỉ công việc của học trò nhỏ.
Buổi chiều, đưa tôi xuống , anh còn đưa tôi một miếng giữ ấm, dặn tôi đừng để tâm.
tôi không ngờ, ngay lúc tôi chui quan tài để thám sát, quan tài bỗng nhiên khép chặt lại.
Tôi cố gắng đè nén sự hoảng loạn, lớn tiếng kêu , đáp lại chỉ là tiếng cười nhạo độc ác.
“ mày bắt nạt Tiêu , thì ngoan ngoãn ở trong qua đêm đi, thủy !”
“Trong một nữ thi thời nhà Chu đấy, coi chừng mông béo như heo của mày đừng đè hỏng, đến lúc giáo sư chẳng nổi đâu!”
Đúng lúc ấy, bên ngoài vang giọng nói quen thuộc, bình thản của Lục Bạc Ngôn: “Xong , còn chưa đi sao?”
Tôi liều mạng đập cửa kêu , tiếng cười đùa kia dễ dàng át đi tiếng tôi.
“Không đợi vợ giáo sư sao? Nhỡ đâu bà ta bị kẹt dưới lòng đất như Tiêu thì sao?”
“Bà ta miếng giữ ấm, không sao đâu.”
Không biết qua bao lâu, tiếng giễu cợt và đùa cợt đều biến mất, xung quanh lập tức trở trống trải.
Ngay cả trái tim tôi vậy.
Trong đêm dài, tôi vừa rơi lệ vừa gõ từng chữ viết xong “thỏa thuận ly hôn”.
Thế , nhìn thấy máu loang dưới thân tôi, đàn ông vốn luôn cao ngạo như Lục Thanh Châu lại quỳ xuống, khẩn thiết cầu xin tôi đừng bỏ đi.
1
Trong không gian tối tăm chật chội, tôi co rúm trong góc, ra sức gào thét cầu .
Ngoài quan tài, đám nam nữ trẻ tuổi cố ý hò hét ầm ĩ, rõ ràng muốn che lấp tiếng động của tôi.
“Giáo sư ơi, Tiêu mua miếng giữ ấm thầy, thế lại bị thủy lấy mất . ấy biết chắc lại khóc lóc thôi!”
“ gọi là phán đoán sai lầm toàn là cớ. ta ghen tỵ vì Tiêu được giáo sư tận tay chỉ dạy, mới cố tình nhốt ấy trong thất. Theo em, giáo sư căn bản chẳng bà ta sắc mặt tốt đẹp gì!”
“Chỉ là một miếng giữ ấm thôi …”
Lục Bạc Ngôn bất lực thở dài: “Thu dọn nhanh về đi, tối nay sẽ mưa lớn.”
Đám sinh viên cười cợt bỏ đi, hoàn toàn làm ngơ việc tôi vẫn bị nhốt trong quan tài.
Nghe thấy họ thực sự sắp rời đi, lòng tôi dâng nỗi sợ hãi, càng điên cuồng đập mạnh phiến đá nặng trên đầu.
Trong không gian bức bách, bụi đất không ngừng tràn cổ họng, khiến tôi ho khan: “Khụ… khụ… Lục… Bạc Ngôn… em… em vẫn còn…”
Đáng tiếc quan tài được gia cố nhiều lớp chống ẩm chống mục, tiếng kêu truyền ra ngoài chẳng đáng bao nhiêu.
Tôi cố lấy đầu ép sát đồng khắc hoa văn, “cộp! cộp!”
Bước chân Lục Bạc Ngôn thoáng khựng lại, dường như đã phát hiện điều gì, khẽ nghiêng đầu nhìn về phía .
Tôi nín thở, tưởng anh đã nghe thấy, vội vàng đập mạnh hơn quan tài.
Thế trong đôi mắt nhạt kia không hề gợn sóng. Đúng lúc ấy, sinh viên kéo nhẹ tay áo anh:
“Giáo sư, mau đi thôi.”
Ánh mắt anh chỉ dừng lại chốc lát nơi chiếc quan tài giữa thất, khẽ gật đầu, xoay bỏ đi cùng mọi .
Tôi chết lặng, buông bàn tay đã sưng đỏ vì đập, tim như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt.
Vừa , bọn họ gọi tôi là “ thủy ”, anh đã không hề đứng ra bảo vệ tôi.
Tiêu chỉ là thực tập sinh chưa tốt nghiệp, làm việc thì vụng về, làm hỏng không ít cổ vật, thư tịch.
Mỗi lần như vậy, tôi đều phải thức trắng đêm để phục hồi, vì thương anh bị lãnh đạo chất vấn mới không tránh khỏi dạy bảo ta vài câu.
Đám sinh viên dưới quyền vốn đã sớm bất mãn, lần nhân lúc tôi sơ suất khiến Tiêu bị kẹt nửa giờ, chúng liền chẳng kìm nổi công khai mỉa mai tôi là “ thủy ”.
biệt danh vốn từ lần tôi đau bụng kinh phải nhập viện, Lục Bạc Ngôn lúc nào kề bên chăm sóc khiến tiến độ bị chậm lại, cả nhóm chịu trách mắng mới đặt ra.
Bình thường họ chỉ lén gọi sau lưng thì thôi, không ngờ lần lại dám trắng trợn đến mức ấy.
Rõ ràng đây là một sự trả thù.
tất cả, Lục Bạc Ngôn đều không biết. Nếu anh phát hiện tôi mất tích, nhất định sẽ lo lắng phát cuồng!
Trước kia, chỉ cần tôi ngủ trưa dậy trễ một chút, anh đã hốt hoảng, không chỉ điều động cả đội lục tung mọi nơi, còn báo cảnh sát.
Tìm được tôi , anh hoảng sợ đến đỏ hoe mắt, từ luôn kè kè không rời nửa bước.
Nghĩ đến đây, tim tôi lại dâng chút ngọt ngào.
Trong ngôi nhà Chu mênh mông giờ chỉ còn lại một mình tôi. Tiếng “tí tách” của nước mưa thấm xuống và âm thanh loạt xoạt tôi cố nhấc quan tài trở thành tiếng động duy nhất.
Tôi nhón chân nép sang một bên, nơi toàn là bảo vật triều Chu, trong quan tài còn là phi tần của Chu vương.
Nếu làm hỏng, Lục Bạc Ngôn nhất định sẽ đau lòng, bởi anh luôn coi trọng di vật hơn tất cả.
Tôi nghiến răng, tiếp tục dùng khuỷu tay tê buốt chống đỡ, cố gắng bẩy tấm nặng trĩu .
Mùi khí tanh nồng ẩm mốc xộc thẳng mũi, bên dưới dường như còn vang tiếng sột soạt quái dị.
Tôi khó chịu bịt mũi, lùi về phía góc, bật điện thoại soi sáng tạm bợ trong hầm không sóng.
Nữ thi đã khô quắt thành bộ xương, trên bò đầy con côn trùng đỏ li ti như hạt gạo.
Toàn thân tôi cứng đờ, đúng lúc , “ầm!” một tiếng sét nổ tung, ngay cả quan tài chấn động dữ dội.
Một khe hở hé ra.