Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :
“Cút. Nếu không tìm được Hằng, tôi sẽ báo cảnh sát.”
Tiêu Tuyết ôm , khóc nức nở chạy ra khỏi phòng.
mệt mỏi ngồi phịch xuống sofa, thu mình lại, gương tràn đầy hoang mang và yếu đuối.
“Đinh đoong!”
, anh vội vàng cầm lấy.
Nhưng chỉ tập tin tôi gửi đến.
Bốn chữ to rõ — “Thỏa thuận ly hôn” — khiến mắt anh tối sầm lại.
Ngón tay siết chặt viền kim loại, giọng run rẩy đến đáng sợ:
“ Hằng… đừng bỏ rơi anh…”
7
mắt ra, đập tầm nhìn tôi trần nhà màu xanh lam quen thuộc.
Đèn lưu ly tỏa ánh ấm áp dịu dàng, khiến trái tim vốn phiền muộn tôi thoáng chốc bình ổn lại.
đầu chợt ùa ký ức đêm qua.
Sau khi gõ xong chữ cuối cùng gửi “không dây” , cơn đau bụng dâng đến mức khiến tôi gần chết lặng.
Dưới mưa lớn, tôi lê từng bước trở , lại bị nhét tài nằm suốt bốn, năm tiếng.
Thân nhiệt tụt dần, máu trào ra từ hạ thân khác hẳn mọi khi, thể có thứ gì đó bị xé rách khỏi cơ thể.
Đau đớn tận linh hồn, khiến tôi ngất lịm, toàn thân rút cạn sức lực.
Ngay lúc tôi tuyệt vọng chờ chết, nắp tài bị bật .
bóng tối, gương thò sát lại gần.
Giọng thiếu niên vang đầy tò mò:
“Ồ? Xuyên không hồi sinh à?”
Ánh đèn pin chiếu thẳng tôi, thấy gương tôi trắng bệch quỷ, cậu ta giật mình lùi lại vài bước.
Nhưng rất nhanh sau đó, cậu lại tiến :
“Giáo sư? Sao lại ở đây? lẽ sở thích ngủ tài?”
Tôi cắn môi, gắng gượng phân biệt hồi mới nhận ra.
“An Triết? Có thể… đỡ tôi ra ngoài không, tôi đứng không nổi nữa…”
Nói , lòng tôi thoáng bất an.
An Triết vốn bị cả đội xa lánh, nghe nói vì đắc tội với Tiêu Tuyết.
Cậu cũng phải sinh viên tôi, mà trước giờ tôi lại chỉ để đến , càng không có cơ hội cậu.
Nếu cậu không giúp, tôi cũng trách được.
An Triết nhìn tôi rất lâu, đến khi tôi gần buông xuôi thì cậu thiếu niên chần chừ miệng:
“Giáo sư… tôi bế ra nhé?”
“Ừm… cảm ơn.”
Động tác cậu rất nhẹ, cánh tay vòng qua lưng nâng tôi dậy, cố ý tránh chạm ngực và hông tôi.
An Triết khẽ thở dài:
“Giáo sư, bị thương … tôi ngửi thấy mùi máu.”
Ngón tay tôi đang vòng quanh cổ cậu bất giác siết chặt:
“Ừ… làm phiền em, đưa tôi đến bệnh viện.”
Sau đó mọi chuyện diễn ra suôn sẻ —
Tôi bị sảy thai.
Làm thủ thuật hút thai xong, chính An Triết đưa tôi nhà, nấu canh, giặt đồ giúp tôi.
không thấy đâu, có lẽ rơi mất trên đường.
Tôi cũng để .
An Triết thức canh tôi cả đêm, nay mới ra ngoài mua đồ ăn .
Từ đầu đến cuối, cậu không hề hỏi tại sao tôi không nhờ đến .
ấn tượng tôi, An Triết vẫn luôn trầm lặng vậy, đội khảo cổ vĩnh viễn không tồn tại cảm giác hiện diện.
Nhớ lại câu cậu buột miệng thốt khi vừa thấy tôi hôm qua, tôi nhịn được lườm cái.
Đúng đứng đắn chút nào, giống y hệt mấy thiếu gia nhà giàu bị ép nhét “đủ chỗ”.
Nghĩ đến đứa con đã mất, tôi hít sâu hơi, cầm bàn gọi .
nhanh chóng được kết nối, anh ta dường rất lo lắng, miệng đã cuống quýt :
“ Hằng, em ở nhà à? Em có biết anh đã lo phát điên không!”
“Em bị thương ở đâu? Có khó chịu không? Anh lập tức chăm sóc em.”
“Những kẻ bắt nạt em, anh đã xử lý hết , em đừng buồn nữa.”
“Anh… anh đang trên đường , em muốn ăn gì? Bánh bao Vương Ký, hay bánh quế hoa, bánh bột lọc? Hoặc chờ anh nấu kê hồng táo em.”
Tôi lặng lẽ nghe lúc, nhạt giọng nói:
“Thỏa thuận ly hôn, anh xem qua đi. Nếu không có vấn đề gì, làm ơn in bản mang ký luôn.”
“Không, Hằng, nghe anh giải thích…”
“Cạch—” cửa .
Tôi nghiêng đầu nhìn An Triết, mỉm cười gật nhẹ.
Cậu để đến không khí căng thẳng, xách túi đồ ăn giơ :
“Chị, bí đỏ hay trứng bắc thảo thịt bằm?”
“Có cả tiểu long bao, xíu mại với há cảo tôm, à đúng , dầu quẩy chị ăn, em thì không.”
Giọng nói đầy bên kia đột nhiên nghẹn lại.