Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6Ac6trI8Mu

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

5.

Cánh phòng khẽ bật, phát ra tiếng cạch .

Hơi nước nóng hầm hập tràn ra như một làn sương mỏng.

Triệu Dự quấn quanh hông, nước còn đọng trên tóc, từng giọt trượt dọc theo xương quai xanh rồi biến mất trong lồng rắn chắc.

lau đầu, hắn lại gần tôi.

Trong gương, bóng hắn ngày càng rõ — ướt át, trườn đến sát lưng tôi như một con rắn nước lạnh lẽo.

“Vợ à…”

Giọng hắn thấp dính, có chút dò xét.

cánh tay vòng qua eo tôi, mép chạm vào lớp lụa mỏng trên người, hơi lạnh ngấm qua da thịt.

Cằm hắn đặt lên vai tôi, lớp râu cọ nhẹ vào khiến da tôi nổi gai.

“Hôm nay mệt à? Sao trông em chẳng cười gì hết.”

Hắn nghiêng đầu, hôn lên dái tai tôi — động tác quen thuộc hắn vẫn dùng mỗi lần dỗ tôi suốt bảy năm qua.

Tôi nhìn hắn qua gương.

Giữa làn hơi nước mờ mịt, đôi mắt ấy đen rõ ràng, ngập thứ dịu dàng giả tạo.

Nhưng trong đầu tôi, lại hiện lên hình cùng đôi mắt ấy trong đoạn ghi hình — đỏ rực, đục ngầu, phản chiếu lưng trong từng hổn hển.

Dạ dày tôi cuộn lại.

Nhưng giọng tôi vẫn nhẹ như không:

“Không mệt đâu. Chỉ là… đang nghĩ đến tranh trong phòng khách thôi.”

Không khí lập tức ngưng lại.

Cảm giác như có ai rút hết điện ra khỏi căn phòng, toàn bộ hơi ấm dục vọng đều bị cắt phăng.

Cánh tay hắn siết chặt eo tôi, các đốt ngón tay cứng đờ, ấn sâu đến mức tôi đau nhói.

Trong gương, đồng tử hắn co lại, nụ cười trên môi đông cứng, trông chẳng khác gì một con thú bị nắm gáy.

tranh… sao cơ?”

Giọng hắn khô khốc, cố ép ra vẻ bình tĩnh.

Tôi xoay người lại, tựa nhẹ vào hắn, ngón tay lướt qua phần cơ rắn chắc — nơi vẫn còn hằn rõ dấu móng tay .

Tôi khẽ cười, giọng nhẹ như gió:

“Hôm nay em dọn phòng, thấy tranh bị lệch… hình như phía có một khe hở .”

“Em nhìn nhầm rồi đấy.”

Hắn cắt lời tôi, tốc độ nói nhanh hơn một .

Đầu gối dưới lớp khẽ chạm vào chân tôi, run lên một rất khẽ — nếu không ý kỹ, gần như không phát hiện được.

Tôi ngẩng đầu, từng chút một quan sát hắn.

thái dương đã rịn mồ hôi lạnh, xóa sạch sắc hồng khi .

Yết hầu trượt lên trượt , tiếng nuốt nước bọt lớn đến chói tai.

Cả hơi thở cũng trở nên dè dặt — như thể chỉ cần hít thở mạnh một chút thôi, cũng sẽ lộ ra tim rối loạn trong lồng .

Tôi nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc ướt thái dương hắn, giọng mềm đến độ có thể vắt ra nước:

“Có lẽ vậy thật. Em định gỡ tranh xem thử, nhưng lại sợ làm hỏng . Anh mà, chẳng phải rất quý mảng đó sao?”

“Đừng động vào!”

Giọng hắn bỗng dưng lớn hẳn, gần như quát lên.

Âm thanh bật ra, hắn như chợt nhận ra mình đã thất thố.

Vội cúi đầu hôn lên trán tôi, giọng mềm dính lấy từng chữ như dỗ dành:

“Ngoan, tranh đó treo đúng vị trí rồi, tháo ra tháo vào sẽ lại dấu. Mai anh… ừm, anh gọi người tới, dùng dụng cụ chuyên nghiệp mà chỉnh.”

“Ừm, được thôi.”

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, lòng bàn tay áp lên hắn, cảm nhận tim gấp gáp đang đập dồn dập dưới da thịt.

Thình — thịch —

Thình — thịch —

Từng như đang gào lên: Cô ta phát hiện rồi? Chưa? Biết bao nhiêu?

Giống một con chó gian dâm, run rẩy trong bóng tối, muốn tru lên báo động nhưng lại sợ bị phát hiện, chỉ dám câm lặng gào rú trong tim.

Đột nhiên, có tiếng gõ vang lên từ phòng khách.

Sắc mặt Triệu Dự lập tức đông cứng lại.

“Muộn thế này rồi, ai còn đến nữa?”

Tôi cong môi, nụ cười mang theo vài phần hả hê.

“Không phải là thợ sửa đấy chứ?”

6.

Ngón tay Triệu Dự vẫn đặt trên tay nắm ,

nước tong tỏng từ mép sàn.

Hắn ghé mắt nhìn qua mắt mèo — chỉ một liếc ngắn,

vậy mà toàn bộ lông tơ gáy lập tức dựng đứng.

Phó Nhân Xuyên đang đứng ngay dưới đèn cảm ứng ngoài hành lang,

áo vest chỉnh tề, thần sắc lạnh lùng.

Tay trái xách theo một chiếc cặp tài liệu đen,

tay phải lơ đãng nghịch một chùm chìa khóa, tiếng kim loại va vào nhau vang lên khô khốc, thách thức đến trợn.

“Ai thế?”

Tôi tựa lưng vào cuối hành lang, giọng , mềm mệt mỏi.

Triệu Dự không trả lời ngay.

họng hắn trượt lên trượt , mất một mới dám mở .

“Anh… Phó?”

Nụ cười hắn gượng gạo còn tệ hơn cả khóc.

“Muộn thế này rồi, có chuyện gì không?”

Phó Nhân Xuyên không trả lời ngay, mắt trước tiên lướt qua lồng ướt đẫm nước Triệu Dự,

rồi dừng lại nơi tôi đang đứng.

“Tự nhiên thấy nhớ con gái,” anh ta mở lời, giọng bình tĩnh đến đáng sợ.

“Tiện thể… mang chị dâu một ít giấy tờ.”

Triệu Dự nhíu mày, ngơ ngác:

“Giấy tờ gì mà muộn thế này còn mang tới…”

Phó Nhân Xuyên nhấc tay trái lên,

“cạch” — chiếc cặp bật mở, lộ những xấp giấy A4 được xếp ngay ngắn trong.

Trang đầu tiên, dòng chữ in đậm cỡ lớn:

ĐƠN XIN LY HÔN

hiện lên chói mắt dưới đèn lạnh lẽo nơi hành lang.

Con ngươi Triệu Dự co rút lại như bị kim chích.

“Có… có ý gì đây?”

Giọng hắn run lên, đuôi câu lạc hẳn đi, nghẹn như bị bóp .

Phó Nhân Xuyên cong môi cười,

đuôi mắt nhăn lại thành nếp — nhưng nhìn thì lạnh đến mức không có nổi một tia ấm áp.

“Tôi chỉ là tiện tay in giúp chị dâu thôi. cô ấy khỏi phải tốn công đến văn phòng luật.”

Anh ta lên một ,

mũi giày dừng đúng chỗ khung , ép Triệu Dự phải lùi lại một theo bản năng.

Tờ đơn được đưa sát vào trước mặt Triệu Dự. Mép giấy khẽ rung lên trong làn gió điều hòa, mỏng manh như cánh bướm hấp hối.

Dòng chữ in đậm “Ra đi tay ” dừng ngay dưới mũi anh ta, mùi mực in trộn với mùi nước hoa cologne trên người Phó Nhân Xuyên nồng đến gai người, khiến mắt Triệu Dự đỏ hoe.

“Ký đi.”

Phó Nhân Xuyên dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào chỗ ký tên dưới.

trên hông Triệu Dự bất chợt tụt một đoạn, lộ phần bụng vẫn còn hằn rõ những vết cào mới — dấu vết lại cách đây chưa đến nửa tiếng, ngay trên chiếc giường nước trong căn phòng bí mật.

đèn lạnh phản chiếu lên da, càng làm những vết đỏ ấy nổi bật rõ ràng — rơi gọn vào nhìn Phó Nhân Xuyên.

Khóe môi người đàn ông nhếch lên thêm một chút, lộ ra chiếc răng nanh sắc lạnh, nụ cười đủ khiến người ta dựng tóc gáy.

Triệu Dự đỏ mặt tía tai, quay phắt sang tôi:

“Em điên rồi à? Anh làm gì có lỗi với em mà đòi anh tay như thế?”

đến lúc này, anh ta vẫn còn ảo tưởng rằng mình có thể thoát.

Nhưng ngay giây , chiếc cặp tài liệu trên tay Phó Nhân Xuyên bỗng bật mở, vài tấm in màu chất lượng cao rơi lả tả sàn.

anh ta — cận cảnh, rõ nét, không che, không chỉnh.

Ngay tại căn phòng bí mật, trên chiếc giường nước kia.

Đồng tử Triệu Dự co lại, toàn thân như bị điện giật.

Môi run lên, giọng vỡ hẳn:

“Anh Phó… này… là hiểu lầm…”

Phó Nhân Xuyên không đáp.

Chỉ bình thản rút điện thoại, bấm số, giọng đều đều như đang hỏi đường:

“A lô, chú à?

lò mổ cũ trước đây chuyên xử lý xác ấy…

tôi mượn tạm một đêm.”

“Lâu rồi không thấy máu…”

7.

“Bịch.”

Tiếng đầu gối đập nền gạch vang lên rõ ràng trong hành lang.

Chiếc trên người Triệu Dự tuột hẳn, anh ta quỳ trần truồng trên sàn, trông chẳng khác gì một con gà bị vặt trụi lông.

Anh ta không quan tâm thể diện nữa, tay bám chặt lấy dép tôi.

“Vợ ơi…”

Anh ta gọi tôi đến khàn cả giọng, đau đớn tuyệt vọng, nhưng vẫn không dám chạm vào tôi, chỉ ôm lấy một khoảng không trước chân tôi.

“Anh biết sai rồi… anh bị mờ mắt! Em đánh anh, mắng anh cũng được, chỉ xin đừng giao anh mấy chỗ đó… Anh bằng lòng làm bất cứ thứ gì em muốn…”

Tôi cúi đầu nhìn anh ta, bất chợt nhớ lại lần cuối cùng anh ta quỳ trước mặt tôi — là trong đám cưới, khi thề sẽ yêu thương tôi cả đời.

Phó Nhân Xuyên bật cười, cúi người nhặt lại mấy tấm rơi rải rác dưới đất.

Ngón tay anh ta phủi nhẹ một tấm trong đó, là chụp rõ nét cảnh Triệu Dự đang quấn lấy nhau trên giường.

“Yên tâm, không giết cậu đâu.”

Giọng anh ta nhẹ như gió, nghe như đang dỗ trẻ con.

“Chỉ dẫn đi xem quy trình giết mổ tí thôi. Quay một đoạn clip , đăng vào group công ty. mấy đồng nghiệp cùng xem Giám đốc Triệu giờ làm còn có nghề phụ gì.”

Triệu Dự toàn thân giật bắn, một mảng ẩm ướt nhanh chóng loang ra dưới, mùi khai xộc lên nồng nặc đến mức đèn cảm ứng còn sáng hẳn thêm.

Rầm.

phòng khách bật mở.

loạng choạng ra, tay vịn lấy , váy ngủ lụa trên người chỉ cài đúng một chiếc nút.

Vết hôn tím bầm trên xương quai xanh vẫn còn mới, rõ rành rành trong đèn .

Cô ta nhìn thấy Triệu Dự đang quỳ trần truồng dưới đất, lại thấy xấp trên tay Phó Nhân Xuyên.

Chỉ một giây, đôi mắt trợn lên rồi tối sầm lại như thủy tinh mờ, trống rỗng.

“Á—”

Tiếng hét nghẹn ngang họng, biến thành một tiếng nôn khan.

Tùy chỉnh
Danh sách chương