Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 2

Tôi kinh ngạc sang Lộ Kỳ.

Anh ấy mặt không biểu cảm: “ sau tôi sẽ tìm người xử lý, cố gắng không ảnh hưởng đến cuộc sống công việc bình thường của em.”

Tôi vào điện thoại anh ấy: “ phải vấn đề chính là tại điện thoại của Lộ lại có ảnh tôi ?”

Ánh mắt anh ấy chuyển sang tôi, tôi cắn răng thẳng lại.

Anh chàng này chắc còn không biết rằng, không nói trên người anh ta toát ra áp lực khủng khiếp của người đứng ở đỉnh cao.

Nhưng tôi có lý mà, sợ cái ?

Tôi trừng mắt hết cỡ lại anh ta.

4

Lộ Kỳ bị dáng vẻ của tôi chọc .

“Lâm Tư Ngữ, từ khu làm việc của R&D đến văn tôi, cộng có hai lớp kiểm soát an ninh.”

“Em chưa từng thắc mắc, tại em có dễ dàng đi thẳng vào văn tôi ?”

Tôi đang tự tưởng tượng âm mưu, nghe xong câu này lập tức cảnh giác.

lẽ là anh ta âm thầm điều tra tôi, rồi giờ cố tình nắm thóp tôi ?

“Lộ , lẽ ngài định khiến tôi thân bại danh liệt để cướp lấy thành quả nghiên cứu của tôi?”

Tuy tôi còn trẻ, nhưng thời đại học đã từng tham gia công bố bài báo SCI, đoạt giải trong các cuộc thi sáng tạo khoa học học thuật, được đặc cách vào nhóm nghiên cứu của giáo sư để làm đề tài.

Nếu không cũng nào vào được R&D của tập đoàn theo chương trình “Tài năng xuất sắc” của tập đoàn Lộ thị.

Lộ Kỳ nghiêng bật , góc nghiêng khuôn mặt đẹp như bức tranh điêu khắc, khiến người ta cảm như gió xuân mơn man.

Tôi sốt ruột đập bàn thúc giục: “Anh nói mau đi?”

Chậm nữa là mì lẩu nồi đất của tôi bị ngâm mềm mất!

5

Lộ Kỳ thu lại nụ , giọng nói trở nên điềm đạm: “Có em không nhớ, nhưng trước đây chúng ta đã gặp nhau vài .”

“Tôi từng đến thăm giáo sư hướng dẫn của em, bà ấy giới thiệu em cho tôi. Nhưng nào em cũng hấp tấp, nào là vội đi học, nào là quên lưu tài liệu phải chạy gấp lab.”

tôi nghĩ người làm nghiên cứu nên là người tỉ mỉ, cẩn thận, nên không để tâm đến lời của bà ấy.”

“Nhưng vào ngày lễ tốt nghiệp của trường em, tôi em đứng trên sân khấu, phát biểu rằng thanh niên không nên phụ lòng thời gian, phải lấy danh nghĩa tuổi trẻ để theo đuổi giấc mơ khoa học cường quốc — tự tin rực rỡ.”

“Những phân tích của em tương lai của điện toán đám mây, dữ liệu lớn trí tuệ nhân tạo trùng khớp hoàn toàn với hướng phát triển tương lai của Lộ thị. Chính khoảnh khắc , tôi hiểu vì giáo sư Trần lại đề cử em.”

Anh ấy dừng lại một chút, rồi nói tiếp:

“Tôi không có ác với em, ngược lại, tôi còn rất có thiện cảm.”

Cằm tôi suýt rơi xuống đất: “ vì nghe tôi phát biểu một mà anh đã có cảm tình với tôi á?”

Tôi mê trai thôi đâu có ngốc!

Lộ Kỳ dùng những ngón tay thon dài vuốt nhẹ trên thành cốc cà phê, trong mắt là nụ dịu dàng.

“Sau em tốt nghiệp, tôi tình cờ gặp em ở dịp khác nhau.”

“Cuối tháng sáu, em giáo sư Trần tham dự hội nghị học thuật. Trong giờ giải lao em ăn quá bánh, đau dạ dày, tôi đã bảo trợ lý mang thuốc dạ dày tới cho em.”

Tôi lập tức có cảm giác như bị đào mộ sau chết, đây gọi là cuộc gặp gỡ đẹp đẽ ?

Anh ấy nói tiếp: “Tháng bảy, em gặp một người đi đường bị ngất gần khu này. Vừa sơ cứu, vừa hướng dẫn người khác gọi cấp cứu 120. Em còn mô tả chính xác đoạn đường nào dễ tắc để tiết kiệm thời gian cứu hộ.”

Lộ Kỳ tôi mù mờ, bèn giải thích: “Hôm máy sốc tim em dùng là tôi đưa cho em. Tôi đứng cạnh phối hợp em cho đến bệnh nhân tỉnh lại rời đi.”

“Tháng tám, tôi nghĩ chắc sẽ không còn trùng hợp như thế nữa. Vậy mà hôm tôi đến nhà hàng đón mẹ lại em đang tổ chức sinh nhật bạn bè trong sảnh.”

ấy trong lòng tôi bỗng dâng lên cảm giác định mệnh.”

“Hôm tôi đã nhờ quản lý nhà hàng gửi mì trường thọ tặng em với danh nghĩa của nhà hàng.”

Tôi sững sờ anh.

6

Trong mắt Lộ Kỳ mang theo xoa dịu, như sợ dọa tôi sợ.

Tôi tiếp tục hỏi: “Chị Trương ở quầy lễ tân cứ hay kỳ lạ gửi trà sữa cho tôi, còn đúng là của quán tôi hay uống ở cổng nam trường A…”

Anh gật : “Là tôi.”

Tôi lại hỏi: “ vào công ty, giám đốc đột nhiên đến hỏi kiến tôi nhà ăn nhân viên. Tôi nói nếu có bánh bao mặn tốt, hôm sau quả …”

Anh lại gật : “Là tôi.”

Tôi không hỏi nữa.

Tôi biết, hỏi nữa câu trả lời chắc cũng vẫn là “là tôi.”

Anh sự quá phạm quy rồi.

Người như vậy… sự khó mà không rung động.

Tôi hỏi ra nghi ngờ cuối trong lòng:

“Lộ , mấy tin đồn kia… có phải là do anh cố tung ra không?”

Người đàn ông đối diện khựng lại.

Ủa rồi , ra là đại lão trong giới Bắc Kinh là người dẫn đồn nhảm tôi.

7

Tôi vẻ mặt cứng họng của anh ta, khóe môi không kiềm được kéo cong còn hơn cả nòng súng AK.

Từ bước vào quán cà phê, anh ấy là người chiếm thế thượng phong, nhưng giờ phút này tôi lại cảm mình đã lật ngược thế cờ.

Tôi mở mã QR WeChat đưa thẳng đến trước mặt anh: “Kết bạn trước đã.”

Lộ Kỳ cầm điện thoại quét mã, rồi chần chừ một , hỏi có phần không chắc chắn: “Em… hiểu tôi ?”

Tôi nghĩ, anh đã thành đến vậy, tôi cũng không qua loa.

“Lộ , tôi tuy tốt nghiệp không lâu, nhưng vì học thêm mấy năm thạc sĩ nên giờ đã 24 tuổi.”

“Hoàn toàn đủ khả năng suy nghĩ độc lập tự quyết định những chuyện hệ trọng trong đời.”

“Nhưng tôi rất hiểu bản thân mình, người như anh, cần đứng không làm , tôi cũng nào từ chối nổi.”

“Nhưng hiện tại, tôi là thích anh một cách nông cạn, chưa đến mức rung động lòng.”

“Một mối quan hệ lành mạnh nên bắt bằng sự thấu hiểu nhất định, mập mờ đến mức không cần nói cũng hiểu, rồi bắt chính thức bằng một bó hoa, nhau yêu đương một cách công khai rõ ràng.”

“Anh hiểu tôi ?”

Tôi trả lại câu hỏi cho anh.

Lộ Kỳ im lặng một , rồi đột nhiên mỉm : “Được, chúng ta còn thời gian.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương