Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 5

15

Tôi tắm rửa xong nằm giường, liền thấy Lộ Kỳ gửi một nhắn WeChat đến.

【Có việc gấp đi công tác, một tuần sẽ về.】

Tôi nhìn đồng hồ, mười hai giờ đêm.

Vậy là anh rời khỏi Bắc Kinh ngay trong đêm.

Xem ra, tiền của tư bản không dễ kiếm.

Thấy tôi không trả lời, Lộ Kỳ chắc tưởng tôi ngủ, lại gửi thêm hai nhắn.

【Chúc ngủ ngon.】

【Bảo bối.】

Tôi thật sự muốn cười chết mất thôi.

Anh tổng tôi đúng là không giống mấy anh tổng trong tiểu thuyết ngôn tình.

Anh thật sự bận, cực kỳ coi trọng hiệu quả.

Bề ngoài ôn hòa lễ độ, nhưng thực chất nói một là một, chưa bao giờ lãng phí vào những chuyện vô nghĩa.

Vậy một người như thế lại sẵn lòng chiều theo tôi, cùng tôi ăn những món bình dân, tốn đón đưa tôi đi , ngoan ngoãn gọi tôi là “bảo bối”.

Anh dường như luôn đáp ứng mọi điều tôi muốn.

Tôi trở , nhắn hỏi anh: 【Vậy rốt cuộc việc em dễ dàng vào được văn phòng anh là anh cấp đặc quyền đúng không?】

Một lúc lâu , anh mới trả lời một chữ: 【Ừm.】

Tôi phấn khích đến mức lăn lộn trên giường, kẹp giọng nhắn dặn: 【Nhớ giữ an toàn, em sẽ đợi anh trở về.】

16

Đối tượng mập mờ không có ở đây, bạn thân dạo này bận không để ý đến tôi.

Tôi liền dồn toàn bộ tâm sức vào công việc.

ở trường, giáo sư từng nói với tôi: trong đại công nghệ, thứ duy nhất khiến giới quyền quý nhượng bộ chính là nhân kỹ thuật cao cấp.

Tôi từng nghĩ cả đời này sẽ là một con cún học thuật hạnh phúc, quyền lực địa vị chẳng liên quan gì đến tôi.

Nhưng bây giờ, tôi muốn thử một lần đặt chân đến đỉnh cao nơi Lộ Kỳ đang đứng, cùng anh nhìn ngắm thế giới từ một góc độ khác.

đồn trong công ty đổi vài phiên bản — từ “đại boss thầm yêu tôi”, đến “tôi dũng cảm theo đuổi tình yêu tán đổ tổng ”, bây giờ lại thành “đại boss chán tôi, bỏ đi giải sầu”.

Thế giới này đúng là một tiểu thuyết Tomato khổng lồ.

Lộ Kỳ không trở về đúng như lịch hẹn trong một tuần.

Nhưng như lúc nào chúng tôi trò chuyện qua nhắn.

Anh sẽ kể tôi nghe anh đi đâu, gặp những ai, có sự cố gì xảy ra.

tôi kể anh nghe tiến độ công việc, chuyện sinh hoạt hằng ngày, thậm chí tám chuyện trong công ty.

yêu xa , chúng tôi nói với nhau mọi điều qua WeChat, thậm chí hiểu nhau hơn.

mỗi trống trong ngày đều có đối phương lấp đầy, mối quan hệ tiến triển nhanh.

17

Một ngày một tháng, tôi đang bàn với sư huynh việc về trường thăm giáo sư, tiện thể hỏi mấy vấn đề chuyên môn tích lũy đây.

bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Lộ Kỳ.

Mặc dù trước đó lưu số cá nhân của anh, nhưng lệch múi giờ lịch trình chủ yếu chúng tôi nhắn hoặc gửi voice, ít gọi trực tiếp.

Tôi bước đến một góc yên tĩnh mới nhận máy.

Chưa kịp tiếng, tôi bị kéo mạnh vào khu vực cầu tối om.

Lộ Kỳ ép tôi vào góc tường, ánh mắt nhìn tôi sáng như sao trời.

Tôi “á” một tiếng ôm lấy anh.

Tưởng rằng xa cách sẽ có cảm giác xa lạ.

Nhưng hoàn toàn không có.

Lộ Kỳ bật cười, một tay anh ôm eo tôi nhấc bổng , xoay người đặt tôi ngồi bậc .

cách giữa chúng tôi cực kỳ , đến mức có thể cảm nhận hơi thở của nhau, khiến tim tôi đập loạn.

Tôi không kiềm được khẽ nói: “Lộ Kỳ, em muốn yêu anh cả đời.”

Lộ Kỳ vuốt nhẹ mái tóc rối của tôi, giọng nói trầm thấp.

“Cả đời không đủ.”

“Em từng nói, tình cảm đủ sâu không cần nói hiểu, có một bước khởi đầu chính thức.”

“Anh vẫn luôn chờ khoảnh khắc đó.”

Không khí trong cầu chợt loãng hẳn đi.

Tôi cảm nhận anh đang tiến hơn, bất giác nhắm mắt lại căng thẳng.

Đột nhiên, cửa cầu bị gõ hai cái.

Bong bóng màu hồng lập tức bị chọc vỡ.

Tôi tiếc nuối nhìn đường cong nơi cổ của Lộ Kỳ, suýt nữa dụi mặt vào được đó!

Lộ Kỳ nắm lấy tay tôi, dịu dàng nói: “Xin lỗi, anh hẹn họp lúc bốn giờ.”

“Trong lúc họp em cứ nhắn cho anh, anh sẽ trả lời. Tối nay cùng ăn tối.”

Tôi giả vờ không biết hỏi: “Vậy sao anh không đi họp trước đi…”

Anh khẽ cười, giọng nói mang theo sức hút mê người: “ muốn gặp em.”

Sốc chưa! Tổng đi công tác về xong giác ngộ luôn ???

Tôi định chọc anh ngượng, không ngờ chính lại đỏ mặt trước.

Tôi vội vàng đẩy anh ra, chạy vụt khỏi cầu .

18

Lộ Kỳ trở về, chúng tôi bắt đầu nghiêm túc vun đắp tình cảm.

Anh hòa nhập vào cuộc sống của tôi bằng một thái độ cực kỳ bao dung.

Tôi tưởng anh là kiểu không biết phân biệt ngũ cốc, vậy không chỉ biết bữa sáng trong căn bếp nhỏ của tôi, anh biết thay bóng đèn, lắp đồ nội thất mới mua.

Có lúc tôi mang việc về , nếu anh không có lịch trình gì, sẽ cùng việc tại tôi luôn tự giác rời đi trước 10 giờ tối.

Tôi thường xuyên nghe anh chuyển đổi giữa các ngôn ngữ để gọi điện xử lý công việc.

Phần lớn anh đều nghiêm khắc quyết đoán — hoàn toàn khác lúc ở bên tôi.

Được một người đàn ông như thế ưu ái, thử hỏi ai không đổ?

Nhưng tôi càng hiểu rõ sự mạnh mẽ của anh, lại càng cảm thấy bản thân nhỏ bé.

Tôi muốn cùng anh đi thật xa, đi thật lâu… Nhưng

cách về thân phận xuất thân, dường như là rào cản lớn nhất giữa chúng tôi.

Tôi thường xuyên cảm thấy lo lắng vào những đêm yên tĩnh.

19

ba tháng việc, tôi cùng đội ngũ đến máy sản xuất tiền tuyến để công tác.

Sáng sớm, Lộ Kỳ đưa tôi ra sân bay.

tôi định xuống xe, anh lại nắm chặt tay tôi không buông.

Tùy chỉnh
Danh sách chương