Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8pbJsqhIYS
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7.
Sản phẩm hợp tác giữa tôi và Tạ Tung chính thức ra mắt thị trường — nhận được vô số lời khen ngợi.
Cùng thời điểm đó, Thịnh Uyên và Bạch Yên lại bị cuốn vào một vụ bê bối chấn động: thuê người gây án.
Chính email do Thịnh Uyên tự tay gửi đi khiến anh ta hiểu ra —
tôi chưa bao giờ đùa giỡn.
Đối với một doanh nhân, danh tiếng chính là mạng sống.
Mà cú lật tẩy này đã khiến cả tên tuổi lẫn uy tín của anh ta sụp đổ trong chớp mắt.
Gia đình Bạch Yên vì thể diện đã lập tức phủi sạch quan hệ với cô ta —
một đứa con gái từng được nâng niu nay bị đuổi khỏi nhà không chút do dự.
Cô ta khóc lóc tìm đến Thịnh Uyên, hy vọng có thể cùng nhau “ôm nhau sưởi ấm”.
Nhưng cô ta không biết rằng —
Thịnh Uyên còn khổ sở hơn cô ta gấp bội.
Trong căn hộ tân hôn từng là biểu tượng của “tình yêu vĩ đại”,
anh ta uống rượu đến tê liệt, say như chết.
Mọi thứ anh từng tin tưởng… hóa ra đều là giả dối.
Người mẹ anh kính yêu.
Cô gái thanh mai trúc mã anh bảo vệ.
Tất cả… đều bắt tay đâm sau lưng anh.
Anh từng nghĩ mình đứng ở đỉnh cao đạo đức:
chọn “làm người tốt”, đẩy người con gái yêu vào tù để bảo vệ công lý.
Anh từng cho rằng:
chỉ cần cưới được Lộ Nhiễm về, anh chính là người yêu cô sâu sắc nhất.
Anh từng tin rằng mình là “vị cứu tinh cao thượng”.
Thế nhưng — khi mẹ mình chê bai Lộ Nhiễm hết lần này đến lần khác,
anh chỉ im lặng.
Đến cuối cùng,
anh mới bàng hoàng nhận ra:
người có tội nhất — chính là anh.
Giữa bốn bức tường lạnh ngắt ngập tràn hồi ức,
anh lặng lẽ nghe điện thoại của ban giám đốc —
quyết định bãi nhiệm anh khỏi chức vụ điều hành.
Lúc ấy, mọi ký ức đẹp đẽ về Lộ Nhiễm đột nhiên ùa về như thác lũ…
Không còn những công việc không hồi kết.
Không còn nhà tù, không còn người mẹ mang danh “thân tình” cản trở.
Chỉ còn một đôi tình nhân thuần túy — từng yêu nhau.
Tiếng chuông cửa vang lên.
Thịnh Uyên lập tức bừng lên tia hy vọng.
“Lộ Nhiễm, em quay về—”
Ánh sáng trong mắt anh vừa sáng đã vụt tắt.
Trước cửa, không phải người anh mong đợi.
Mà là Bạch Yên, đang cố gắng nặn ra một nụ cười:
“Anh Uyên… bây giờ em chỉ còn lại một mình, em chỉ còn anh thôi.”
“Cút.”
“Anh Uyên, em—”
“Tôi bảo cô cút!!!”
Thịnh Uyên dập mạnh cửa, chẳng mảy may để ý cô ta có bị đập trúng hay không.
Không còn cần thể diện, không còn cần đạo nghĩa —
Anh chỉ còn lại một điều duy nhất muốn giữ.
Anh điên cuồng gọi điện cho tôi.
Một lần, rồi lại một lần.
Chỉ mong nhận được sự tha thứ — dù là chỉ một câu hỏi han.
Mà tôi… cũng chỉ làm một việc duy nhất:
Cúp máy.
Hệt như những lần tôi gọi cho anh ngày trước.
Hệt như những lần anh không thèm bắt máy, không buồn quan tâm.
Chơi đủ rồi, tôi cho số anh vào danh sách chặn.
Không do dự.
Bởi vì —
tất cả những gì anh chịu đựng, còn chưa đủ.
Trên đường từ công ty Tạ thị trở về căn hộ tạm trú,
tôi nhìn thấy một cảnh tượng chẳng lạ lẫm gì:
Thịnh Uyên – say mèm, được bạn bè dìu đứng trước cửa nhà tôi.
Một người trong nhóm bạn nhìn tôi, ra sức khuyên nhủ:
“Chị dâu, anh Uyên thật lòng yêu chị mà. Cả ngày chỉ gọi tên chị thôi.”
“Chị quay lại với ảnh đi. Giúp ảnh trở lại công ty.”
“Cái sản phẩm chị phát triển với Tạ tổng, ngay từ đầu vốn là ý tưởng của anh ấy…”
“Chị dâu, sao chị có thể thiên vị người ngoài chứ?”
Tôi nhìn đám đàn ông trước mặt — miệng gọi tôi là chị dâu, nhưng năm xưa thì sao?
“Tôi là chị dâu các anh từ bao giờ? Chẳng phải trước kia các người tuyên bố, đời này chỉ nhận Bạch Yên là chị dâu thôi sao? Gì đây, ‘đời này’ sắp kết thúc luôn đêm nay à?”
Một đám người cùng quay mặt né tránh.
“Cái đó… chỉ là mấy câu nói xàm khi uống rượu thôi mà. Không tính được đâu! Dù sao thì anh Uyên cũng chỉ nhận chị là vợ, nên tụi tôi mới đưa ảnh về cho chị đấy…”
“Không cần. Mang về đi.”
“Chị dâu à, chị đừng nhẫn tâm như thế chứ. Chị có khả năng mà không giúp, sao coi được?”
Tôi bước qua cái thân xác say xỉn như đống giẻ rách của Thịnh Uyên, chỉ tay vào bàn phím khóa cửa:
“Phiền quá. Im miệng đi. Còn đứng đây dai dẳng là tôi báo công an đấy.”
Cả bọn nhìn nhau, cuối cùng buông tay, để mặc Thịnh Uyên nằm sõng soài trước cửa.
“Chị dâu… tụi tôi giao anh Uyên lại cho chị. Chuyện nhà người ta, tụi tôi không can thiệp nữa đâu…”
“Chị à, đừng thật sự bỏ mặc ảnh. Trời lạnh thế này, nằm đây một lúc là nguy đấy.”
Nói chưa xong đã chuồn sạch, chạy nhanh như thể phía sau có chó đuổi.
“…”
Tôi cạn lời.
Lại giở cái trò đạo đức giả?
Xin lỗi, tôi không có đạo đức dành cho đàn ông tệ bạc.
Tôi quay gót, mở khóa cửa bằng vân tay, bước vào nhà không thèm ngoái đầu.
Ngay lúc đó, một bàn tay lạnh ngắt chụp lấy cổ chân tôi.
“Lộ Nhiễm… đừng đi…”
8.
Thịnh Uyên ôm lấy chân tôi, giọng lè nhè như người mất phương hướng:
“Anh thật sự muốn cưới em. Hôm tiệc đính hôn, là Bạch Yên xin gặp anh để bàn chuyện hợp tác, đúng sinh nhật cô ta… Dự án đó rất quan trọng, anh không cố ý trì hoãn đính hôn đâu…”
“Cái bánh cầu vồng hôm đó, là anh đặt riêng cho em. Nhân bên trong là mứt việt quất em thích nhất… Nhưng, Nhiễm Nhiễm à, anh cũng có tự tôn của một người đàn ông. Em lạnh lùng như vậy bước vào, anh… làm sao có thể cúi đầu thừa nhận tất cả?”
Hắn tiếp tục lảm nhảm:
“Lúc đưa em vào tù là anh sai rồi… Nhưng em nói xem, anh phải làm sao? Là mẹ anh. Là người sinh ra anh. Em bảo anh làm sao nghi ngờ bà ấy được?”
Tôi lặng im. Nghe hết. Nhưng không một lời nào lọt được vào lòng tôi.
Mỗi chữ, mỗi câu… đều là ký ức tồi tệ mà tôi chỉ muốn ném cho sóng biển cuốn đi.
Khi đang đắm chìm trong mối quan hệ đó, tôi từng tưởng mình đang sống trong một cơn ác mộng không lối thoát.
Giờ nhìn lại, tôi chỉ thấy chính mình đã từng ngu ngốc đến tội nghiệp.
Ngoài hành lang, mưa rào chuyển thành trận mưa đá dữ dội, rào rào đập vào nền gạch.
Tiếng vang chát chúa ấy, như thể đánh vỡ cả những lời thề thốt đang trôi tuột ra từ miệng anh ta.
“Nhiễm Nhiễm , anh sẽ dùng cả đời để bù đắp cho em…”
“Nhiễm Nhiễm , từ đầu đến cuối, trong tim anh chỉ có em…”
Giữa lúc Thịnh Uyên quỳ sụp dưới đất, mắt đỏ hoe, miệng không ngừng lải nhải những câu anh ta cho là chân thành — điện thoại hắn vang lên liên tục, như thể số phận đang gõ cửa đòi nợ.
Tôi đã cạn sạch kiên nhẫn, lạnh lùng hất vạt áo khoác của anh ta ra một bên.
Chiếc điện thoại trong túi áo trượt xuống đất, màn hình sáng lên liên tục – tên người gọi là: 【Bạch Yên】.
Ra là cô ta.
Tôi nhấn loa ngoài.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nức nở đầy kịch tính:
“Ah Uyên, chỉ có anh mới cứu được em… Gia đình bắt em kết hôn với một ông chú ba đời vợ, em đang đứng trên sân thượng… Chỉ cần một câu nói của anh thôi, sống hay chết… đều do anh quyết định…”
Tôi liếc nhìn gã đàn ông đang quỳ rạp dưới chân mình, thờ ơ như đang nhìn một cái thảm lau chân.
Mở miệng, tôi còn lịch sự đáp lại:
“Tiểu thư Bạch Liên Hoa à, ‘Ah Uyên’ của cô hiện đang quỳ dưới chân tôi. Có vẻ không tiện lắm để chứng kiến màn tự diễn sâu của cô đâu.”
Phía bên kia sững lại một nhịp, sau đó giọng điệu lập tức thay đổi:
“Là cô? Cô lấy tư cách gì mà dám bắt máy của Ah Uyên?”
Từ nũng nịu chuyển sang gào rú, chẳng khác gì bóc trần lớp mặt nạ ngây thơ:
“Nhiễm Nhiễm! Tất cả là do cô! Nếu không phải tại cô xuất hiện, tôi cũng không cần phải phối hợp với bác gái làm ra chuyện đó! Tôi cũng sẽ không bị ép gả cho—”
Tôi dứt khoát cúp máy, không thèm nghe thêm một chữ.
Dưới chân tôi, Thịnh Uyên vẫn bám lấy mắt cá chân tôi như con chó ướt mưa, ánh mắt ngập tràn đau khổ:
“Nhiễm Nhiễm… lạnh quá… về nhà với anh đi…”
Tôi ngẩng đầu nhìn trời – mưa đá rơi mỗi lúc một nặng hạt.
Lạnh như này mà không về nhà thì chắc chỉ có người ngu mới ở lại ngoài đường.
Còn anh ta?
Tôi nhấc chân lên, một phát đạp thẳng Thịnh Uyên ra khỏi mái hiên.
Nếu mưa đá vẫn không thể đánh thức nổi cái đầu ngu ngốc của anh ta,
vậy thì cứ đứng đấy mà chết rét đi – miễn là đừng chắn đường tôi về nhà.