Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9ADpYREO9p

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Vừa viết luận văn, tôi vừa suy nghĩ về việc đi du học.

Thực ra tôi đã liên hệ với một giáo sư khác.
Tuy nghiên cứu của cô ấy không trùng với tôi, nhưng cô ấy có tiếng là tốt, là một lựa chọn không tệ.

Từ sau khi bị tôi chặn, Phó Từ Niên cũng không tìm tôi nữa.

Cậu ta cũng chẳng còn lý do gì để tìm tôi.

Tháng đó như một giấc mơ rực rỡ.

Tỉnh mộng rồi, mọi thứ trở lại như cũ.

Tôi không ngờ, tôi và Phó Từ Niên còn cơ hội gặp lại.

Là bạn của Phó Từ Niên gọi tôi.

Chính là cái tên từng đánh tennis với cậu ta – Hứa Trạch Khải.

Cậu ta lập kèo thiếu người.

Tôi không muốn đi, nhưng Hứa Trạch Khải dai như đỉa.

Cậu ta nói:
“Phó Từ Niên cũng thế, dạo này chẳng thấy mặt. Nếu cậu cũng không tới, thì tôi chơi với ai?”

Tôi nhìn số liệu thí nghiệm mà hoa mắt chóng mặt, đành nhận lời.

Nhưng khi tôi đến, Phó Từ Niên cũng có mặt.

Không chỉ cậu ta, mà Nguyễn Vi Vi cũng ở đó.

Phó Từ Niên ngả người trên ghế sofa, khuôn mặt như tạc tượng vô cùng nổi bật, vừa nhìn đã thấy.

Chỉ là không hiểu sao, vẻ mặt cậu ta rất khó chịu.

Tôi vừa bước chân vào biệt thự, ánh mắt Phó Từ Niên đã bắn thẳng về phía tôi.

Tôi định lẻn đi thì bị Nguyễn Vi Vi phát hiện.

Cô ta gọi tôi lại, nở nụ cười áy náy:
“Chị học trên, chuyện trước đây anh Từ làm với chị không đúng, em thay anh ấy xin lỗi.”

Tôi xua tay:
“Không sao.”
Dù sao tôi cũng sướng rồi.

Nghe thấy Nguyễn Vi Vi ngạc nhiên hỏi:
“Thật ra em không hiểu sao chị lại đồng ý lời tỏ tình của anh Từ.”

“Người sáng mắt đều nhìn ra, anh ấy chỉ dùng chị để chọc tức em thôi. Chị cứ lao đầu vào như vậy, không phải là biết rõ còn cố tình à?”

Lời vừa dứt, không khí như đông cứng lại.

Hứa Trạch Khải vội vàng làm dịu không khí, bầu không khí lại náo nhiệt trở lại.

Phó Từ Niên và Nguyễn Vi Vi ngồi ở trung tâm đám đông.
Tôi ngồi một góc, uống nước, chơi điện thoại.

Có ai đó cứ nhìn tôi chằm chằm.

Nguyễn Vi Vi đột nhiên đề nghị chơi trò “Tôi có, bạn không”.

Tôi thấy có điềm xấu.

Quả nhiên.

Mỗi lần tới lượt Nguyễn Vi Vi, cô ta đều như nhắm vào tôi:

“Người yêu đầu tiên của tôi là bạn trai hiện tại.”
“Tôi chưa từng mất ‘lần đầu’, cũng không dễ dàng chấp nhận lời tỏ tình của người không xứng.”
“Tôi có gia đình trọn vẹn, ba mẹ tôi chưa ly hôn.”

Tôi không biết cô ta nghe từ đâu.
Tôi nhớ có lần tôi uống say, từng tâm sự với Phó Từ Niên.

Phó Từ Niên nhíu mày, nói với Nguyễn Vi Vi:
“Đủ rồi, mấy cái đó cũng chẳng tính thắng thua được đâu.”

Nguyễn Vi Vi lườm cậu ta một cái, đầy ấm ức.
Phó Từ Niên im lặng.

Nhưng trông Nguyễn Vi Vi cũng chẳng vui hơn.

Ngoài cửa nhà vệ sinh.

Tôi nghe thấy tiếng tranh cãi.

“Anh thích cô ta rồi đúng không?”

7
Phó Từ Niên lập tức phủ nhận:
“Tôi không thể nào thích cô ta!”

Nguyễn Vi Vi nói:
“Vậy chứng minh cho em thấy đi!”

Thế là, khi quay lại chỗ ngồi.

Phó Từ Niên chỉ vào một nam sinh rồi nói với tôi:
“Trịnh Tình, cậu làm quen với cậu ấy đi.”

Nam sinh bị chỉ có đeo kính, nhan sắc bình thường.

Là con trai của tài xế nhà họ Phó.

Nguyễn Vi Vi cười tươi:
“Chị học trên với cậu ấy rất xứng đôi. Cơ hội tốt thế này, đừng bỏ lỡ nha.”

Tôi không biết nên nói gì.

“Chị học trên không muốn à? Hay là còn thích anh Từ?”

Có người xì xào:
“Bảo sao hôm nay còn lò dò mò tới, thì ra vẫn còn mưu đồ…”

Nguyễn Vi Vi nhìn tôi chằm chằm, tay nắm chặt ống tay áo Phó Từ Niên.

Cô ta có chút tức giận:
“Hồi nãy chị học trên thua trò chơi, còn chưa chịu phạt đấy.”

“Phạt hai người hôn nhau đi.”

Không khí lập tức lặng ngắt.

Tôi và nam sinh kia đều không nhúc nhích.

Phó Từ Niên không biểu cảm gì, tay cầm ly rượu như chẳng quan tâm gì hết.

Rất lâu sau.
Phó Từ Niên bất ngờ lên tiếng:
“Thôi đi, ai mà hôn ngay lần đầu gặp mặt…”

Dường như cậu ta vừa nghĩ ra điều gì đó, không nói tiếp.

Tôi mỉm cười tiếp lời:
“Sao lại không có?”

Nói rồi, tôi vòng tay ôm cổ nam sinh kia.

8
Tôi hôn lên khoé môi cậu ta một cái, nhưng không buông tay ngay.
Nhờ góc nhìn, ai cũng nghĩ chúng tôi hôn rất lâu.

Có người bắt đầu cổ vũ, reo hò.

Không ai để ý, ly rượu trong tay Phó Từ Niên đã bị bóp đến nứt vỡ.

Cuối cùng, tôi buông nam sinh ra, quay lại chỗ ngồi:
“Xong rồi, chơi tiếp thôi.”

Tới lượt tôi.

Tôi cười nhạt, nói:
“Trên bàn này, có người tôi đã ngủ qua.”

Dưới đây là phần 9 của bản dịch, tiếp nối hoàn toàn nhất quán với văn phong, xưng hô, mối quan hệ và cảm xúc đã xác lập từ các phần trước.
Mỗi câu, đoạn và dấu ngắt đều giữ nguyên theo bản gốc.
Tôi đã tách hợp lý theo mạch truyện để dễ theo dõi và không làm thay đổi cấu trúc câu gốc.

9
Nói xong câu đó, tôi rời đi.
Không buồn quan tâm đến phản ứng của cả căn phòng phía sau.

Tôi ngẩng đầu, ưỡn ngực bước đi như vừa được MVP trong màn kết trận.

 【Con nhỏ kia đúng là tiện mà! Có thể cho nó chết luôn được không!】
【Cặp đôi nhỏ vừa mới đến với nhau, cô ta lại phá đám.】
【Một đứa con gái mà dám nói ra mấy lời đó, chắc sau lưng chơi bời cũng chẳng vừa. Không như em gái của chúng ta, thuần khiết như cừu non, bảo sao nam chính lại mê mệt như thế.】
【Cũng đâu thể hoàn toàn trách con nhỏ kia, là nữ chính gài thính trước mà!】
【Gài thính thì sao? Chẳng lẽ mấy lời cô ta nói không đúng chắc?】

Bình luận bay cãi nhau chí chóe, lại hóa thành tiếng cổ vũ cho tôi.

Phía sau vang lên tiếng gọi – là cậu con trai khi nãy đuổi theo.

“Chỗ này khó gọi xe, để tôi đưa cậu về.”

Gió đêm thổi bay mái tóc dày rũ xuống trán cậu ta, để lộ khuôn mặt… lại có vài phần đẹp trai, chớp mắt làm tôi loá cả mắt.

Tôi hỏi:
“Cậu ra thế này không sao chứ…?”

Cậu lắc đầu:
“Ba tôi về hưu rồi. Tôi cũng chuẩn bị rời khỏi đây.”

Tôi ngồi trên xe, nhận được tin nhắn từ Hứa Trạch Khải:

【Tôi không ngờ Phó Từ Niên và Nguyễn Vi Vi lại bất ngờ kéo đến.】
【Mà chuyện khi nãy, cậu cũng đừng để trong lòng. Nguyễn Vi Vi hồi nhỏ từng bị bắt cóc, Phó Từ Niên là thanh mai trúc mã với cô ta, nên luôn chăm sóc đặc biệt.】

Sáng hôm sau.
Tôi nhận được cuộc gọi từ Phó Từ Niên.

Giọng cậu ta vẫn dễ nghe như mọi khi, chỉ là lời nói thì không dễ nghe chút nào:

“Chuyện trước đây là tôi sai, tôi xin lỗi cậu.”
“Nhưng cậu không nên vì thế mà trút giận lên Vi Vi.”
“Chuyện hôm qua, cậu nhất định phải xin lỗi cô ấy!”

Tôi nhướng mày:
“Được thôi.”
“Nhưng xin lỗi của cậu có vẻ không được chân thành lắm nhỉ?”

Phó Từ Niên khựng lại:
“Cậu muốn tôi phải xin lỗi thế nào?”

Tôi suy nghĩ một chút, nói:
“Thì đến khách sạn 5 sao gần trường ấy.”

Vừa dứt lời, đầu dây bên kia Phó Từ Niên nín thở.

“Trịnh Tình! Cậu sao lại có thể… vô liêm sỉ đến thế chứ!”

“Có phải đàn ông nào tỏ tình cậu cũng kéo đi khách sạn không?!”

“Hôm qua cậu đi đâu sau khi rời khỏi đó?!”

Tôi cười khẩy:
“Cậu đoán xem.”

Phó Từ Niên tức giận cúp máy cái rụp.

Có lẽ vì tôi đã không đi xin lỗi.

Vài ngày sau.

Giáo sư mà tôi đã liên hệ trước đột nhiên gửi mail nói rằng suất tiến sĩ đã đủ.

Cô ấy bảo có thể giới thiệu tôi cho một giáo sư khác.

Tôi từ chối.



Tùy chỉnh
Danh sách chương