Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/40UTa763ra

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

11

Lúc này, sau lưng vang lên một giọng nói yếu ớt:

“A Cẩn… khụ khụ.”

Chu Giang Hàn mặt trắng bệch, nói một câu thôi cũng phải ho mấy tiếng.

Cậu nhìn tôi đầy áy náy:

“Là lỗi của anh… khiến em cãi nhau với anh Song.”

Tôi lại nhớ đến câu nói của Song Lẫm:

Nó đúng là trà xanh đội lốt!

Có phải “trà xanh” hay không, tôi tự có phán đoán.

Chu Giang Hàn từ lúc đến đưa thuốc cho tôi…

Thì bị dầm mưa, rồi bị tôi mộng du sàm sỡ, sau đó lại bị đánh gãy chân…

Có ai làm “trà xanh” mà thảm như vậy không?

Tất nhiên là tôi tin cậu ấy.

Tôi lập tức lắc đầu, nhìn thẳng vào mắt cậu, nhỏ giọng nói:

“Đáng ra em mới là người xin lỗi. Là em làm anh bị thương.”

“Không sao đâu.”

Chu Giang Hàn cố gắng nặn ra một nụ cười:

“A Cẩn, em chỉ cần thương anh nhiều hơn một chút… thì anh sẽ ổn thôi.

“Có lúc anh thật sự rất ghen tỵ với anh Song.

“Nhưng anh lại chưa từng gặp được một cô gái nào thật lòng đối tốt với anh.”

Lúc này tôi mới chợt nhớ ra.

Trên cổ Chu Giang Hàn… vẫn còn dấu hôn do tôi để lại.

Quả nhiên, giọng nói cậu ấy dần trầm xuống:

“Bạn gái anh nhìn thấy vết đó, giải thích thế nào cô ấy cũng không tin, đã chia tay rồi…”

Xong rồi.

Tôi lại phạm thêm một tội.

Cảm giác tội lỗi đè lên ngực, khiến tôi khó thở.

Tôi buột miệng:

“Em cũng chia tay với Song Lẫm rồi.”

Vừa nói xong, tôi mới kịp nhận ra, tai đã nóng bừng lên.

Tôi vừa nói cái gì vậy?

Người ta vừa thất tình, tôi lập tức thông báo mình cũng độc thân…

Chẳng khác nào tự nguyện “ứng tuyển làm bạn gái” cả.

Không ngờ Chu Giang Hàn lại lắc đầu, nghiêm túc nói:

“A Cẩn, đừng quyết định trong lúc bốc đồng.

“Anh Song thật ra cũng rất quan tâm đến em, vì anh mà hai người cãi nhau, trong lòng anh thấy áy náy lắm.

“Đừng nghĩ anh ấy giận bây giờ là hết, qua rồi chắc chắn sẽ quay lại tìm em.”

Những lời cậu ấy nói khiến tôi ngẩn người.

Nghĩ lại, hình như… cũng có lý.

Tôi và Song Lẫm, đã từng có những khoảng thời gian rất đẹp.

Anh là nam thần nổi bật nhất trường, toả sáng trong trận bóng rổ cấp khoa.

Tôi là con nghiện nhan sắc, dày mặt theo đuổi anh bằng được.

Song Lẫm trước đây đúng là hơi đào hoa, nhưng sau khi ở bên tôi, cũng dứt khoát chấm dứt với những mối quan hệ lằng nhằng trước đó.

Lúc đầu, tôi cũng chỉ muốn chơi vui thôi.

Không ngờ lại duy trì đến tận bây giờ.

Chu Giang Hàn nói thế, đầu óc tôi tự nhiên rối bời.

“Anh… em… để em suy nghĩ thêm đã.”

Chu Giang Hàn yên lặng nhìn tôi.

Một lúc lâu, cậu nhẹ nhàng cụp mắt:

“Không sao cả, A Cẩn. Em cứ suy nghĩ kỹ, thật kỹ.

“Đừng đưa ra quyết định quá vội vàng, nếu không, sau này em sẽ hối hận.”

12

Chu Giang Hàn nói rất có lý.

Tôi bắt đầu tự hỏi liệu bản thân có phải quá thiếu kiên định không.

Trong cơn mông lung, tôi quay trở về nhà.

Cửa vừa mở ra, một mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mũi.

Song Lẫm đang dạng chân ngồi giữa căn phòng bừa bộn.

Xung quanh anh là những chai bia, lon rượu vứt ngổn ngang.

“Anh làm cái gì vậy? Anh điên rồi sao?!”

Tôi lao tới giật lấy chai rượu trong tay anh.

“Uống nhiều như vậy có thể c/h/ế/t đấy, anh biết không?!”

Song Lẫm nâng đôi mí mắt sưng đỏ, nhìn tôi một cái.

“Em không cần anh nữa mà. Anh c/h/ế/t đi chẳng phải em càng vui sao?”

Nói xong, anh lại mở một lon bia khác, dốc thẳng vào miệng.

Tôi giận đến run người, túm lấy cổ áo anh, lôi thẳng vào phòng tắm.

Ấn đầu anh xuống bồn rửa, vặn vòi nước hết cỡ, dội một trận nước lạnh.

“Giờ thì tỉnh táo chưa?!”

Nước lạnh xối ào ào xuống, Song Lẫm run lên một cái.

Khi tôi túm tóc kéo đầu anh lên, ánh mắt anh dần dần có tiêu cự.

Anh ngẩn người nhìn tôi.

Bất ngờ, một giọt nước mắt lăn xuống.

“Anh tưởng em thật sự không cần anh nữa…

“Em… em thích Chu Giang Hàn rồi phải không?

Anh biết anh không bằng cậu ta, nhưng anh đã ở bên em lâu như thế, em không thể nói bỏ là bỏ được.

“Anh đã đưa mẹ vào viện dưỡng lão rồi, còn đóng một khoản tiền lớn. Bà ấy sẽ không làm phiền em nữa đâu.

“Anh cũng không hiểu sao bà ấy lại phát điên như thế.

Trước đây bà vẫn bình thường mà.

Anh cũng không biết bà nghe được thông tin của em từ đâu…

“Anh chỉ không về một đêm thôi, em liền thay lòng đổi dạ… em coi anh là cái gì?

“Anh không có đi làm bậy đâu, anh chỉ muốn mua cho em một món quà tử tế thôi mà…”

Song Lẫm say quá, nói năng lộn xộn, câu trước câu sau không khớp.

Anh vừa nói vừa khóc.

Anh lấy từ trong áo ra một chiếc hộp nhỏ.

Hộp màu xám đơn giản, không có gì nổi bật.

Mở ra, bên trong là một sợi dây chuyền vàng mảnh, được chạm khắc hoa văn rất tinh xảo.

Tôi sững người.

Những ngày Song Lẫm hay đi sớm về muộn… cuối cùng cũng có lời giải thích.

Anh vốn không có tiền.

Vì muốn chuẩn bị quà Valentine cho tôi, nên phải chạy show hát đêm ở nhiều quán bar khác nhau.

Mà tôi, từ trước tới nay vốn chẳng phải người cứng rắn gì cho cam.

Tôi tầm thường, dễ mềm lòng.

Chỉ cần ai tốt với tôi một chút, tôi lại dễ dàng mở lòng, dốc cạn tim gan.

Bây giờ…

Người từng khiến tôi rung động ngay từ cái nhìn đầu tiên, đang ôm món quà muộn màng, khóc lóc xin lỗi trước mặt tôi.

Tôi không kìm được, lòng mềm như bún.

Tôi cúi xuống, hôn nhẹ lên chóp mũi của Song Lẫm.

“Là em hiểu lầm anh rồi.

Về sau em sẽ không khiến anh buồn nữa.”

Anh vùi mặt vào cổ tôi, lặng lẽ khóc.

Phía cần cổ tôi, ẩm ướt một mảng.

Tùy chỉnh
Danh sách chương