Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/40UTa763ra

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7

13

Tôi và Song Lẫm lại quay về bên nhau.

Chu Giang Hàn không biểu hiện gì đặc biệt, như thể sớm đã đoán trước kết cục này.

Cậu chỉ lịch sự chúc mừng.

Tôi cảm thấy áy náy, nên ngày nào cũng đến bệnh viện thăm cậu.

Song Lẫm không vui chút nào.

Nhưng khi biết chính Chu Giang Hàn là người khuyên tôi quay lại, anh ta cũng đành im lặng.

“Chắc do anh nghĩ nhiều… Chu Giang Hàn là người tốt thật.”

Anh lại xem Chu Giang Hàn như anh em thân thiết.

Ba người chúng tôi hòa thuận vui vẻ.

Xương gân bị thương phải dưỡng trăm ngày, Song Lẫm bận đi làm, tôi thì ở bệnh viện cùng Chu Giang Hàn tập phục hồi.

Song Lẫm biết Chu Giang Hàn thật thà, nên cũng yên tâm để tôi đi.

Trong khoảng thời gian ở bệnh viện, tôi cùng cậu ăn cơm, đi dạo, xem TV g/i/ế/t thời gian.

Thực ra vết thương không nặng, cậu đáng lẽ đã được xuất viện sớm.

Nhưng đến ngày xuất viện, Chu Giang Hàn “vô tình” trượt chân té một cú.

Lại phải nằm viện thêm nửa tháng.

Cậu làm nũng với tôi:

“A Cẩn, em ở lại với anh thêm chút nữa đi. Một mình anh buồn lắm.”

Sau bao chuyện, chúng tôi đã rất thân thiết.

Tôi đành ở lại thêm cùng cậu nửa tháng.

Đến hôm cậu chính thức được xuất viện, tôi còn mang cả giỏ hoa đến đón.

Chu Giang Hàn nhìn tôi bằng ánh mắt mong chờ:

“Anh xuất viện rồi, sau này có còn được gặp em nữa không?”

Tôi cười lớn, vỗ vỗ ghế phụ:

“Anh muốn gặp lúc nào em cũng sẵn sàng. Bây giờ em chở anh đi hóng gió nè!”

Trên xe, Chu Giang Hàn hỏi vì sao Song Lẫm không đi cùng.

“Anh ấy nói dạo này bận việc, không có thời gian.”

Chu Giang Hàn ngoan ngoãn “ồ” một tiếng, bỗng nói:

“Dạo này có phim gì hay không? Anh muốn đi xem phim.”

Tôi liền đưa cậu đến rạp chiếu.

Dạo này có một bộ hoạt hình rất nổi tiếng vừa mới ra mắt.

Lúc chúng tôi đến, phim đã bắt đầu.

Chúng tôi mò mẫm trong bóng tối tìm ghế ngồi.

Ngay khi ổn định chỗ, đột nhiên bên cạnh vang lên một giọng nói:

“Anh Song, chiêu này cao tay thật đấy, lần này chắc Kiều Cẩn c/h/ế/t mê c/h/ế/t mệt anh rồi ha?”

“Đừng nói chứ, màn khóc lóc đau khổ như thật kia, đến tôi cũng diễn không nổi…”

Một tiếng “ong” vang lên trong đầu tôi.

Chu Giang Hàn cũng nghe thấy.

Trong bóng tối, cậu nhẹ nhàng bóp tay tôi, ra hiệu giữ bình tĩnh.

Tôi nắm chặt tay cậu, hơi ấm truyền qua da thịt giúp tôi trấn tĩnh phần nào.

Tôi không ngờ, Song Lẫm lại cùng đám bạn rỗi việc đi xem phim ở đây.

Anh ta chưa nhận ra chúng tôi, vẫn đang đắc ý khoe khoang:

“Chứ sao nữa, cô ta cảm động c/h/ế/t đi được, nói gì cũng không chịu chia tay. Giờ giống như con chó vậy, đạp cũng không đi.”

“Có điều cái dây chuyền đó ngốn của tôi một tháng lương, đau ví dễ sợ.”

Một luồng khí nóng dội thẳng lên đầu tôi.

Lúc này tôi mới hiểu, hóa ra hôm đó anh ta… giả vờ!

Anh ta căn bản không hề thật lòng muốn hàn gắn với tôi!

Song Lẫm vẫn thản nhiên nói tiếp:

“Tiểu Mỹ thì hiểu chuyện thật, nhưng làm ở quán bar, không thể công khai.

“Còn Kiều Cẩn thì hiền lành, an phận, cưới làm vợ là hợp lý nhất.”

Tiểu Mỹ là ai?

Ở bên tôi lâu như vậy, mà anh ta vẫn ngoại tình sau lưng tôi?!

Toàn thân tôi khẽ run lên.

Tôi tức đến mức suýt nghiến vỡ cả hàm răng.

Ngay khoảnh khắc đó, trong lòng tôi hoàn toàn c/h/ế/t tâm với Song Lẫm.

Bên cạnh đột nhiên có người “ồ” lên:

“Ơ? Đó không phải Chu Giang Hàn sao? Cũng đi xem phim à?”

14

Một loạt người cùng lúc quay đầu lại.

Rạp chiếu phim mờ tối, họ chỉ thấy được nửa gương mặt nghiêng của Chu Giang Hàn.

Không thể nhìn rõ người đang ngồi cạnh cậu là ai.

Chỉ thấp thoáng vạt váy rủ xuống, che đi đôi chân thon gọn.

Có thể chắc chắn rằng Chu Giang Hàn đi xem phim cùng một cô gái.

Song Lẫm trêu chọc:

“Ồ hô, có bạn gái rồi hả?”

“Mày giấu kỹ quá đấy, yêu đương từ bao giờ mà không hé răng nửa lời?”

“Không phải mày nói sẽ không yêu ai à? Phải là tiên nữ thế nào mới lọt vào mắt xanh của mày vậy?”

Cả đám cười cợt, mắt không ngừng liếc về phía sau Chu Giang Hàn.

Song Lẫm cũng tò mò nghiêng đầu nhìn theo.

Ngón tay đan chặt lấy tay tôi của Chu Giang Hàn khẽ run lên:

“Anh đi cùng…”

Cậu chưa kịp nói hết câu.

Tôi, đầu óc nóng bừng, bất chợt hôn lên môi cậu.

Chu Giang Hàn hoàn toàn cứng họng.

Mấy gã bên kia cũng c/h/ế/t lặng.

Tôi cắn môi cậu một cách kịch liệt, thậm chí là… dữ dội.

Tóc tôi buông xõa, che mất nửa khuôn mặt.

“Ủa, anh em, hôn tới mức này rồi cơ à…”

“Ôi trời, đúng là lửa bén rơm, hai người đi kiếm phòng đi kìa.”

Ngay cả Song Lẫm cũng bật cười:

“Mày cũng số hưởng đấy chứ!”

Chu Giang Hàn không nói gì, chỉ siết chặt vòng tay quanh eo tôi.

Mặt tôi nóng như lửa.

Cũng may hôm nay là suất chiếu nửa đêm, cả rạp chỉ có nhóm chúng tôi.

Tôi vốn chẳng giỏi hôn.

Chưa được bao lâu đã bắt đầu hụt hơi, đầu óc choáng váng, tim đập thình thịch.

Tôi vòng tay ôm cổ Chu Giang Hàn, mềm nhũn dụi vào hõm vai cậu mà thở dốc.

Không khí ngập tràn mùi ngọt ngào, nóng ẩm và say mê.

Cả người Chu Giang Hàn cứng như đá, như thể đã nhịn quá lâu.

Trước ánh mắt vừa trêu chọc vừa kinh ngạc của mọi người, cậu đột ngột đứng dậy.

“…Xin lỗi.”

Cậu cởi áo khoác, trùm lên đầu tôi.

“Bạn gái tôi mệt rồi, tôi đưa cô ấy về.”

Nói xong, cậu bế thốc tôi lên, rảo bước rời khỏi rạp.

Tùy chỉnh
Danh sách chương