Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2qKMoyOakP

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

Tôi chưa vội đáp, trước tiên gửi cho anh một tấm ảnh, đặc biệt lấy nét vào bao cao su và thẻ phòng.

【Chúng tôi đã tới khách sạn, anh đừng lo.】

【Bùi Hựu Thanh đẹp trai, tính cách tốt, lại chiều tôi, ở bên cậu ấy cũng rất ổn.】

【Ngài Tưởng, chúc mừng anh được giải thoát. Sau đêm nay, tôi sẽ chỉ coi anh là sếp, kính trọng và yêu mến, tuyệt đối không có chút ý nghĩ khác.】

Gửi xong, tôi lục túi lấy một bộ đồ ngủ lụa, mặc vào rồi chụp một tấm selfie gửi cho anh.

【Cậu ấy đang tắm, lát nữa thấy tôi mặc bộ này, anh nói xem có thích không?】

Khi khung chat hiện “đối phương đang nhập…”, tôi lập tức ấn thu hồi.

【Ôi, cậu ấy ngại quá, tôi não ngắn mất, sao lại gửi loại ảnh này cho sếp được?】

【Anh chưa kịp xem chứ? Chưa thì tốt.】

【Không nói nữa, Bùi Hựu Thanh vừa tắm xong, đang tìm tôi đây.】

Ngay sau đó, điện thoại của Tưởng Hoài Xuyên đổ chuông.

Tôi không bắt máy, chỉ lặng lẽ tắt nguồn.

Rồi mặc váy hai dây, soi gương tô son, vén tóc lên và xịt nước hoa sau tai.

Mùi hoa hồng và lan chuông lan tỏa, khiến cả căn phòng tràn ngập hương ngọt ngào, vừa đủ gợi tình.

Không lâu sau, tiếng bước chân vội vã dừng ngay trước cửa, có người gõ mạnh liên hồi.

“Diệp Tư Nhiễm, mở cửa.”

Là giọng Tưởng Hoài Xuyên, đầy sự gấp gáp.

Lần này, cuối cùng cũng tới lượt anh không thể ngồi yên.

Nhưng tôi không mở cửa, mà bật bộ phim Nhật Bản đã tải sẵn, chỉnh âm lượng lên tối đa.

Trong phim, tiếng nam và nữ xen lẫn, đủ khiến người ta liên tưởng lung tung.

Dù tôi đã nghe một lần, nhưng giờ vẫn đỏ bừng mặt.

“Diệp Tư Nhiễm, em đang làm gì?”

Người ngoài cửa dường như đã không chịu nổi nữa, dùng thẻ vạn năng quét cửa, xông thẳng vào.

Dù sao, khách sạn này cũng là tài sản dưới tên anh.

Cửa bật mở, tôi tắt video, nằm trên giường thong thả nhìn anh: “Ngài Tưởng, sao anh lại tới?”

Hiếm lắm tôi mới thấy Tưởng Hoài Xuyên trong bộ dạng nhếch nhác thế này.

Bình thường anh luôn vest chỉnh tề, kém nhất cũng là sơ mi trắng phẳng phiu.

Giờ cổ áo mở tung, tóc rối dính mồ hôi, ngực phập phồng dữ dội, rõ ràng vừa chạy tới.

Anh đảo mắt quanh phòng, thấy chỉ có mình tôi, nhưng sắc mặt vẫn tối như mây đen.

“Diệp Tư Nhiễm, lừa tôi vui lắm sao? Nhất định phải dồn tôi tới đường cùng em mới hả dạ?”

Tôi tiến lại gần, khẽ kéo tay áo anh: “Tôi có thể dồn anh gấp, chẳng phải vì biết anh có tôi trong lòng sao?”

“Nếu không thì anh vội vã chạy tới làm gì?”

Anh vừa định mở miệng phủ nhận, tôi đã nắm cổ áo kéo anh cúi xuống, tay kia bịt miệng anh.

“Đừng vội chối.”

“Anh à, dạo trước em vô tình vào phòng anh, thấy cái gối ôm hình người của em.”

Đồng tử anh lập tức co lại, thân thể khẽ run.

“Nếu anh còn không chịu thừa nhận là thích em, thì em sẽ không về nhà. Lần này tuy là em lừa anh, nhưng anh dám chắc lần sau cũng là giả sao? Biết đâu một ngày nào đó em thật sự ở bên người đàn ông khác, để xem anh khóc thế nào.”

Tưởng Hoài Xuyên nhìn chằm chằm tôi, đưa tay nâng cằm tôi lên, các đốt ngón tay siết chặt đến trắng bệch:
“Nhiễm Nhiễm, em nhất định phải ép anh sao?”

“Em đâu có ép. Anh muốn đi thì cứ đi, Bùi Hựu Thanh ở ngay phòng bên, em tìm cậu ấy là được…”

Lời còn chưa dứt, môi tôi đã bị anh mạnh mẽ chặn lại.

Anh từng bước áp sát, chiếm lấy hơi thở trong miệng tôi, đến mức môi lưỡi tôi đều tê dại.

Như thể cảm thấy sợi dây chuyền sapphire trên cổ tôi quá chướng mắt, anh vừa hôn vừa nhanh gọn tháo nó xuống.

Tôi không kháng cự, chỉ ngửa đầu ôm lấy cổ anh, đón nhận nụ hôn của anh.

Giữa hơi thở nóng rực và cảm giác nghẹt thở, tôi nghe anh nói:
“Diệp Tư Nhiễm, anh thật sự không có cách nào với em.”

“Anh thừa nhận, anh thích em.”

Nhưng chưa kịp vui mừng, câu tiếp theo của anh như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào đầu.

“Nhưng chúng ta không thể ở bên nhau.”

Tôi sững lại: “Tại sao?”

Anh không trả lời, chỉ vừa hôn không ngừng vừa tháo thắt lưng, kéo tay tôi đặt lên bụng mình.

Dưới ngón tay… lạnh buốt.

Không giống làn da con người.

Tầm mắt bị anh che, tôi không biết mình đang chạm vào cái gì, chỉ theo bản năng chạm xuống từng chút.

Rồi bàn tay tôi chợt khựng lại.

Hình như… tôi sờ thấy vảy.

Đúng, là vảy cong, giống hệt vảy rắn trên phim.

Lúc này, Tưởng Hoài Xuyên buông tôi ra, hơi lùi lại.

Tầm nhìn không còn bị che chắn, tôi cúi xuống nhìn… và lập tức tê rần da đầu.

Nửa thân dưới của Tưởng Hoài Xuyên, lại biến thành một chiếc đuôi rắn khổng lồ màu trắng.

Tôi lùi lại một bước, lưng dán vào tường, lắp bắp:
“Anh… anh quấn đuôi rắn vào làm gì? Muốn chọc tức em, hay dọa em? Anh biết rõ em sợ rắn nhất mà.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương