Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6fYNUXiHw8

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

19

Mẹ đưa tôi trở căn nhà cũ trước đây.

Căn nhà sạch ngăn nắp, hiển nhiên là đã có người dọn dẹp trước.

Bà kéo tay tôi, cùng ngồi xuống ghế sofa.

, nếu con thật sự thích thằng bé Trần Dịch, thì mẹ ly với chú Trần.”

“Mẹ!”

Tôi hoảng hốt, siết chặt tay bà.

“Đừng mấy người kia nói bậy. Con với anh … không có đâu.”

Bà xoa đầu tôi, cười dịu dàng:

“Ngốc à, mẹ là mẹ con, chẳng lẽ không nhìn ra sao?

Con và thằng bé đó… từ đã không bình thường rồi.”

“Nếu thật sự thích nó, mẹ tuyệt đối không cản.”

Tôi nghĩ mình giấu giếm rất giỏi, hóa ra mẹ chỉ là giả vờ không nói, nhẹ nhàng giữ kín tôi cái ‘bí mật’ .

Tôi không kìm được , nhào lòng bà, nghẹn ngào bật khóc:

mẹ ơi, con nghĩ… anh không cần con rồi. Con không biết phải làm sao…”

Mẹ ôm lấy tôi, giọng đầy kiên định:

“Vậy thì con đi tìm nó, nói ràng.

Nếu nó thật sự chỉ biết qua loa, không chịu trách nhiệm, thì con đá nó đi.

Trên đời đàn ông tốt còn đầy, con chẳng thiếu hết!”

“Nếu có hiểu lầm hay khó khăn , thì nói ra, mẹ con mình cùng nghĩ cách giải quyết.”

“Con à, dù con chọn nào, mẹ vẫn mãi ở phía ủng hộ con, luôn luôn là chỗ dựa con.”

Tôi gật đầu, ôm chặt lấy bà, không nói lời.

Đêm đó, tôi nằm cạnh mẹ, nhất quyết không chịu rời.

đắp chăn tôi trêu:

“Con gái lớn rồi mà vẫn đòi ôm mẹ ngủ, không biết ngượng à?”

“Hi hi…”

mẹ con tắt đèn, nằm nói chuyện mãi.

Nửa mơ nửa tỉnh, tôi ôm lấy cánh tay bà, khẽ thì thầm:

“Mẹ, con tưởng… con sắp mất nhà rồi…”

Trong mơ, có ai đó khẽ lau giọt nước mắt nơi khóe mắt tôi.

Ừ, rất dịu dàng.

20

đó, tôi tìm Trần Dịch rất , đều vô ích.

Anh bốc hơi khỏi gian, không để lại chút dấu vết nào.

Khi chú Trần biết chuyện tiệc mừng thọ, ông và mẹ tôi cãi nhau kịch liệt.

chẳng bao , ông lại tự mình đến xin lỗi, dỗ dành mẹ tôi quay .

Ông nói với tôi bằng giọng nhẹ nặng:

“Không phải chú xem thường cháu đâu, mà là Trần Dịch… thật sự không hợp với cháu.”

“Hồi đó, chú và mẹ nó kết vì lợi ích gia tộc.

khi sinh nó được ít , mẹ nó bắt đầu có vấn đề thần kinh.

Lúc đó nó mới vài tuổi, mà người đàn bà có thể đang yên lành bỗng nổi điên, lao đánh đập nó túi bụi.

Khi tỉnh lại thì lại ôm con mà khóc rống lên.

Nếu không nhờ người làm can ngăn, nó đã mẹ ruột đánh chết từ rồi.”

này, chú không còn cách nào khác, đành đưa bà ta bệnh viện tâm thần.

Tưởng rằng bà ta chết rồi thì mọi chuyện yên, ai ngờ… chú phát hiện trong mắt thằng nhỏ có đó rất lạ.”

“Ánh mắt u tối, trầm đục.

Nó có thể ngồi hàng giờ tự nói chuyện một mình.

Trẻ con khác thấy máu me là sợ, còn nó thì nhìn không chớp mắt, nhìn đến say mê.”

“Thằng đó, chẳng khác mẹ nó là bao.

Là một kẻ điên, một kẻ bệnh hoạn!

sống cô độc cả đời, chứ nếu cháu ở bên nó, chỉ có hại chết chính mình thôi!”

Tôi sững người.

Bỗng nhớ ra điều đó, trừng lớn mắt:

“Vậy… đó trong thư phòng, chú đã nói hết những lời này với anh , anh mới bỏ đi đúng không?”

“Đúng ! Chú bảo nó hãy tự soi lại bản thân, xem liệu nó có khả năng yêu người khác không, hay là chỉ … làm hại cháu thôi!”

Thì ra, đó mới là lý do anh rời bỏ tôi.

Không phải anh cố tình bỏ mặc.

Anh chỉ sợ…

làm tổn thương tôi.

Tôi chợt thấy nhẹ lòng.

Anh không rời đi vì hết yêu.

Mà là vì yêu quá, sợ chính bản thân mình.

21

Chú Trần ra sức giới thiệu tôi một người con trai, nói nay đến nhà chơi.

Đến khi đối phương xuất hiện, tôi mới nhận ra là anh Tống Dư, học trưởng tôi.

Cha anh và chú Trần có làm ăn qua lại, xem quen biết ràng.

bữa trưa, anh Tống đề nghị đi dạo một chút.

Tôi chẳng mấy hào hứng.

Mẹ kéo tôi ra một góc, nhẹ nhàng khuyên:

“Con à, nếu thật sự vẫn còn yêu Trần Dịch, thì càng nhân cơ hội này nói với Tống Dư, để cậu sớm buông bỏ.”

“Còn nếu con không chắc, mà thằng đó lại chẳng chịu gặp con, thì đừng tự giam mình mãi .

Ra ngoài gặp gỡ người tốt, biết đâu lòng con dần dịu lại.”

“Con người phải luôn bước phía trước, đừng treo mình mãi trên một người không đáng.”

“Mẹ…”

“Đi đi.”

Bà khẽ đẩy tôi phía anh Tống.

Chúng tôi đi bên nhau trên con đường rợp nắng.

Anh đột nhiên dừng lại, cúi đầu nhìn tôi:

, thật ra từ ngày khai giảng anh đã chú ý đến em rồi.

đó làm thủ tục xong, em đã đi khắp phố hỏi xem chỗ nào cần tuyển thêm người làm thêm.

Mỗi lần em đến câu lạc bộ, đều lấm lem, tan ca vội vã chạy tới.

Khác hẳn với mấy cô gái trang điểm chỉn chu khác.”

“Anh không hiểu tại sao hút phía em.

Khi nhận ra thì đã muộn rồi, anh đã thích em mất rồi.”

“Chuyện Trần Dịch, anh bố anh nói qua.

Hắn ích kỷ, u tối, còn em lại trong sáng, tốt đẹp.

người vốn không thuộc cùng một giới!”

“Anh biết, bây giờ em chưa thích anh, không sao, anh có thể chờ.

Chờ đến khi em quên được hắn.”

Tôi im lặng một lúc, rồi ngẩng đầu:

“Anh Tống, cảm ơn anh đã thích em.

… có bao giờ anh nghĩ đến khả năng khác không?”

“Khả năng ?”

“Tôi và Trần Dịch vốn dĩ là cùng một giới.”

Tôi nói xong, xoay người chạy đi, bắt một chiếc taxi thẳng tới quán bar.

Quả nhiên, nơi bàn cạnh cửa sổ, người đang uống rượu cạn ly từng ngụm…không ai khác ngoài Trần Dịch.

Tôi bước tới, nắm lấy cổ áo anh, đe dọa:

“Uống thêm một ly , tôi anh đấy.”

Anh chẳng buồn đáp, lại ngửa cổ uống tiếp.

là tôi đè anh xuống ghế, thật.

“Lê , em điên rồi à?!”

Anh đẩy tôi ra, trừng mắt, trông hệt một cô dâu nhỏ dọa sợ.

“Phải, điên rồi. Giống anh đấy, không phải sao?”

Anh nhìn tôi, ánh mắt phức tạp, hít sâu một hơi:

“Tôi có bệnh.”

Tôi nhún vai:

“Trùng hợp ghê, em vậy.”

Anh bật dậy, chỉ tay tôi, giận run người:

“Lê , tai em điếc à?! Tôi nói tôi có bệnh, là bệnh trong đầu, tâm lý có vấn đề! Tôi là đồ biến thái, là kẻ điên! Ở cạnh tôi, em chỉ có nước chết thôi!”

chưa?! rồi thì cút đi!”

Tôi nhìn anh, cười nhàn nhạt, gật đầu:

“Ừ, đúng là hơi biến thái thật.

Miệng thì bảo tôi cút, mà trong lòng lại nghĩ đè tôi xuống .”

“Em…”

Anh trừng mắt, sững sờ.

“Tôi sao? Anh tưởng tôi không biết à?

Cái đống suy nghĩ bệnh hoạn trong đầu anh, tôi hết rồi.

anh khỏi lo, tôi sắp xếp ổn thỏa cả rồi.”

Tôi rút ra một xấp giấy, đập xuống bàn.

“Tôi đã liên hệ bác sĩ tâm lý giỏi nhất nước, đóng phí điều trị một năm.

Thứ – tư – sáu anh đi trị bệnh, ba – năm – bảy đến lượt tôi.

Chủ nhật hẹn hò. Hoàn hảo, đúng không?”

Trần Dịch trố mắt, ngơ ngác nhìn tôi, vẻ mặt hóa đá.

Tôi cười, giọng dịu lại dứt khoát:

“Trần Dịch à, nếu cả chúng ta đều chẳng phải người tốt, vậy thì đừng đi làm khổ ai khác .

hại lẫn nhau đi — hợp đôi khéo rồi đấy, anh thấy sao?”

22

Tất nhiên là anh đồng ý rồi!

Tôi suýt những tiếng gào rú phát điên trong lòng anh làm điếc luôn cả tai.

Điều kỳ lạ là…

Kể từ ngày đó, khả năng đọc được tiếng lòng Trần Dịch tôi… bỗng dưng biến mất.

một thời gian điều trị, cảm xúc anh dần trở ổn định.

Những suy nghĩ lệch lạc, quái gở không còn xuất hiện dày đặc trước.

Tất nhiên…

Chỉ là với người khác thôi.

Còn với tôi thì…

Anh vẫn thủy chung một:

Biến thái đến cùng.

Anh bắt đầu tiếp quản công ty.

Công việc khiến anh thường xuyên phải đối mặt với đủ loại chuyện bực bội.

Mỗi lần không kìm được mà nổi giận, anh lại ủ rũ chui lòng tôi, bắt tôi “xoa đầu dỗ dành”.

Còn tôi, mỗi khi rơi trạng thái tiêu cực đến mức tự hủy hoại bản thân, anh lại siết chặt tôi lòng, đến khi đầu óc tôi trống rỗng, không còn chỗ nào để nghĩ đến chuyện điên rồ .

Chúng tôi giống nhau đến đáng sợ.

Cùng sinh ra trong gia đình thiếu tình thương.

Cùng từng tổn thương, mang những vết sẹo trong tim.

Mỗi khi nó đau lên thì chỉ phát điên, phá hủy tất cả.

… không sao cả.

Chúng tôi còn cả một đời dài phía trước, để chữa lành từng vết thương nhau.

Tôi còn có anh.

Anh còn có tôi.

—HOÀN—

Tùy chỉnh
Danh sách chương