Năm lớp 12, ba mẹ ép tôi phải dùng nghề bói toán gia truyền từ bà nội để kiếm tiền.
Tôi liền thuận nước đẩy thuyền, dụ họ đầu tư cho tôi vào học ở một trường quý tộc:
“Tiền kiếm được chia 2–8 nhé!”
Ngày khai giảng, bộ đồng phục cũ mua lại của tôi lập tức trở thành trò cười của cả trường.
Cho đến khi cậu ấm – con trai duy nhất của chủ tịch hội đồng quản trị – túm cổ áo tôi, gằn giọng:
“Không làm bài hộ tao? Đợi tao thừa kế gia sản rồi cho cả nhà mày sống không nổi!”
Tôi khẽ tính một quẻ, cười nhạt:
“Cậu? Thừa kế gia sản?
Trước tiên hỏi xem hai đứa con riêng bên ngoài của bố cậu có đồng ý không đã.”
Ngay lập tức, cô gái bên cạnh cậu ta – tay xách túi Chanel – hét ầm lên:
“Bịa đặt! Tin không, chỉ một câu của tôi cũng đủ khiến cô bị đuổi học!”
Tôi khẽ hừ một tiếng:
“Cô chỉ là giả tiểu thư thôi, lấy tư cách gì mà vênh váo ở đây?”