Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi cúi gằm , lòng đầy bất an, muốn tìm cách trốn thoát. Tôi tà tâm không gan làm ăn trộm huhu.
hắn nắm tôi quá chặt, tôi nhất thời giãy không ra.
lôi thái tử ra làm lá chắn, tôi bỗng nghe Phong nói với vẻ kinh ngạc: “Ngươi… là tử?!”
Tôi: “???”
Hả???
Cái quái gì xảy ra thế này?
Giang Ninh giả trai hơn chục năm trời không ai phát hiện, thế mà tôi mới giả dạng được mấy ngày bị bắt tại trận?!
Tôi chưa kịp phản ứng thì Phong buông tôi ra, nhanh chóng lấy một chiếc áo phủ kín tôi.
Đợi tôi hoảng hốt kéo được chiếc áo xuống, phát hiện hắn mặc quần áo chỉnh tề, đứng nghiêm chỉnh trước mặt tôi.
Tôi cố gượng, kéo nhẹ khóe môi.
Chết thật!
Toang !
Phong túm lấy cổ áo tôi như thể bắt gà con, mang tôi thẳng Đông cung.
Trên đường đi, tôi dùng che mặt chẳng ích gì. Trời ạ, đâu là mặt mũi nữa.
đến Đông cung, hắn ném tôi xuống một góc đi tìm Giang Ninh.
Nửa canh sau, Phong thư phòng của Giang Ninh bước ra.
đi ngang qua tôi, hắn liếc một cái, ánh mắt đó… khó mà diễn tả được.
Giang Ninh cũng phía sau bước ra, nở nụ như muốn “ăn thịt người”: “ Thống lĩnh yên tâm, nhất sẽ quản giáo nàng ấy cẩn thận.”
Sau Phong rời đi, tôi nhào tới ôm lấy chân Giang Ninh:
“ sai …”
Giang Ninh nghiến răng nghiến lợi: “Lúc cậu không hề nói cho biết Dạng Cực Điện là một nhà tắm công cộng!”
Tôi gượng: “Hay là… lần sau mang cậu cùng đi nhé?”
Giang Ninh nhếch mép: “Vậy được.”
“ trở đi, tránh xa Phong ra.”
Tôi ngẩn người: “Tại sao?”
Giang Ninh nói: “Hắn không phải người mà cậu chọc nổi đâu.”
Cô ấy kể rằng Phong là Diêm La sống, gi.ết người không chớp mắt, m.á.u lạnh vô tình, không ai dám lại gần.
Tôi theo phản xạ buột miệng: “ không giống lắm nhỉ.”
Giang Ninh liếc tôi, hừ nhẹ: “Sao? Cậu thấu được hiện tượng, ra được bản chất của sự việc cơ à?”
Tôi giải thích thì nghe cô ấy buông một câu:
“ thấy cậu là thèm khát cơ thể người đúng không?”
Tôi: “…”
“Đúng là hơi háo sắc, mà không đến nỗi biến thái!”
Giang Ninh nhún vai: “Cũng chẳng khác nhau là mấy.”
Tôi cạn lời, ngồi im lặng vài giây, không biết đáp lại thế . Nói thật, cô ấy nói cũng đúng phết…
Giang Ninh kéo tôi đứng dậy: “Thôi ! Hôm nay mới được gửi đến, chúng đi hưởng thụ thôi.”
Tôi reo : “Yeah!!!”
Hai đứa tôi nằm trên tiểu tháp trong sân sau, vừa phơi nắng vừa tận hưởng cuộc sống đầy sung túc.
Tôi cầm một trái , huýt sáo với Giang Ninh: “Này, bắt lấy!”
Giang Ninh ngay lập tức điều chỉnh tư thế, há miệng lớn: “Ahhhh—”
Tôi khẽ ném trái , viên trong suốt vẽ nên một đường cong hoàn hảo giữa không trung, cuối cùng rơi trúng vào miệng Giang Ninh.
“Nai xừ! Tuyệt vời! Hôm nay tuyển thủ Giang lại giữ phong độ ổn !”
Đây là trò chơi mà chúng tôi thường chơi ở thế giới cũ. chơi lại, cảm giác vừa vui vừa hoài niệm.
Hai đứa cứ tôi một viên cậu một viên, ném cho nhau, đùa rôm rả.
lại một trái cuối cùng, tôi đứng cách xa cô ấy một đoạn, tuyên bố: “Tăng độ khó nhé!”
Giang Ninh hớn hở, há to miệng chuẩn bị sẵn sàng. Tôi ném thì thấy cô ấy bỗng đơ người ra.
“Ê, cậu ngẩn ngơ gì thế? Chuẩn bị đi chứ!”
Tôi hô , Giang Ninh không hề phản ứng, trừng mắt chằm chằm ra phía sau tôi.
Tôi cảm thấy kỳ lạ, liền quay lại theo ánh mắt của cô ấy.
Một người phụ quý phái, sắc mặt không mấy dễ chịu, đứng ngay sau lưng tôi.
Tôi cứng người, quay lại Giang Ninh.
“Ai vậy?” Tôi không dám phát ra tiếng, mấp máy môi hỏi cô ấy.
Giang Ninh nở một nụ khó coi hơn cả khóc: “Thái tử , nàng à?”
Cả người tôi run . Tôi lén lút cho Giang Ninh một ngón giữa.
Sau đó, tôi xoay người lại, quỳ phịch xuống đất, hô lớn: “Bái kiến Thái tử ! Thái tử vạn phúc kim an!”
Huhu, câu co được duỗi được… Chính là để nói tôi!
Giang Ninh, là thái tử, một vị thái tử cũng không phải là chuyện khó hiểu.
Vài ngày trước thái tử nhà mẹ đẻ, bây mới trở lại cung.
Tôi… hiện tại mới biết chuyện này.
“ mà… cậu là con gái mà,” tôi nhắc nhở Giang Ninh.
Giang Ninh nhún vai: “Người đồn Thái tử bất lực, vì thế chưa bao chung phòng với thái tử .”
Tôi: “…”
Vậy tức là thái tử không hề biết thái tử thật sự là .
Tôi im lặng một lúc nói: “Như thế… không công bằng với cô ấy.”
Giang Ninh gật : “ cũng nghĩ vậy. không cách khác, xuyên qua thì như thế .”
Cô ấy ngừng lại, quay sang tôi: “ mà này, không phải cậu nên lo cho bản thân trước à?”
Thái tử Đường Thanh cáo buộc tôi là một tên “tiểu bạch kiểm” dụ dỗ thái tử, nhất quyết muốn đuổi tôi tới Ám Đình Ty.
Ám Đình Ty là nơi chứ? Đó là nơi đưa các cung , thái giám phạm lỗi đến để lao động cải tạo!
Tôi là một bông hoa thiếu tươi non mơn mởn, làm sao mà chịu nổi?
Không được!
Tôi ôm chân Giang Ninh khóc lóc thảm thiết: “Chị em tốt ơi, cậu không thể thấy c.h.ế.t mà không cứu được!”
Giang Ninh ôm , thở dài: “Đường Thanh là con gái thừa tướng, tính tình kiêu ngạo quen . Nếu không đưa cậu đi nơi khác, cô một ngày đó sẽ… c.ắ.t c.ổ cậu luôn ấy!”
Tôi nghe mà kinh hãi, lời cô ấy nói thật sự không phải không lý.