Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi đứng ra phía sau lưng hắn, vết thương đáng sợ mà không kìm được nhắm lại.
“Vậy ngài chịu đau chút nhé.”
Hắn cười khẽ: “Thế này là gì, trước đây ta từng chịu qua nhiều vết thương còn…Hự!”
Trước hắn hết câu, tôi đã nhanh chóng rút mũi ra. Không hổ là tôi, nhanh gọn chuẩn.
Cầm mũi trên tay, tôi nghiêng đầu hỏi hắn: “Đau không?”
Trán hắn lấm tấm mồ hôi lạnh, vẫn cố gượng cười: “Không sao, ngươi làm tốt lắm.”
Hắn nghỉ ngơi một lát, rồi lại như chưa hề thương, đứng dậy rời đi.
Trước đi, quay lại dặn dò tôi:
“Đừng ra ngoài. Ở đây ngoan ngoãn đợi ta về.”
Tôi chờ sáng vẫn không hắn quay lại.
Tôi lại chờ từ sáng tối, vẫn không bóng dáng hắn .
Cuối cùng, tôi thu dọn hành lý rồi trở về Ám Đình Ty.
Giang Ninh đang đứng yên viện, không nhúc nhích.
Tôi giật mình hét lên: “ làm gì thế?!”
Giang Ninh quay đầu tôi, đôi đỏ hoe. Cô ấy sải bước rồi bất ngờ bật : “Huhu mình còn tưởng c.h.ế.t mẹ nó luôn rồi!”
Tôi ngẩn ra: “ không với rằng mình trốn ở chỗ hắn sao?”
Giang Ninh ôm chặt lấy tôi, vừa vừa : “Mình đã bảo rồi, hắn là không dễ chọc mà!”
“Hắn là Nhiếp vương! Hắn mang đi chắc chắn không ý tốt gì!”
Tôi cứng họng. Thật ra là do tôi tự bám hắn mà đi, tôi không thể thế được, nếu không lại Giang Ninh mắng cho một trận.
Giang Ninh tiếp tục lóc: “Nếu xảy ra chuyện, mình phải sống sao đây?!”
Sau trận , mũi cô ấy đỏ ửng lên.
Tôi vỗ nhẹ lên vai cô ấy, an ủi: “Không sao . Không phải mình vẫn ở đây sao?”
Giang Ninh bảo rằng là Nhiếp vương, là tai ông ta cung.
Ban đầu tôi không tin, tôi cảm không giống kẻ xấu.
sau tôi bắt đầu bán tín bán nghi nghe tin hắn được thăng chức nhờ sự tiến cử Nhiếp vương, rồi được điều doanh trại tuần phòng ở kinh thành.
Kể từ , hắn rất ít cung làm việc.
Giang Ninh thỉnh thoảng thăm tôi, mang rất nhiều đồ.
Cô ấy đề nghị: “Hay là quay về Đông cung với mình đi.”
Tôi suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Không được . Mình ở bên ngoài biết còn giúp được .”
Ở Đông cung, tôi sẽ mang thêm phiền toái cho cô ấy thôi.
Giang Ninh khuyên bảo tôi một hồi, tôi vẫn không đồng ý. Cuối cùng, cô ấy cũng đành chiều ý tôi.
Ngày tháng cứ thế trôi qua. Cuộc sống ở Ám Đình Ty tôi không tệ.
Thỉnh thoảng, ra ngoài, tôi sẽ vô tình gặp cung để báo cáo công việc.
Hắn dường như rất vui, muốn lại gần chuyện với tôi.
tôi cúi đầu rồi thật xa.
Tôi nghĩ, hoàng cung là nơi thể nuốt chửng bất kỳ ai. Nếu không cẩn thận, tôi và Giang Ninh đều sẽ mất mạng.
Tôi không thể tùy tiện làm ý mình được.
Ngày 14 tháng 8 âm lịch, tức là một ngày trước lễ Trung thu, Giang Ninh tìm tôi.
Cô ấy gầy đi rất nhiều, sắc mặt kém hẳn.
“Mai là cung yến, đừng đi lung tung, cứ ở yên Ám Đình Ty.”
Giọng cô ấy mang vẻ trầm trọng, khiến tôi chút lo lắng: “ chuyện gì thế?”
Giang Ninh tôi, cười mà như muốn : “Bối Bối à, Nhiếp vương sắp tạo phản rồi. Mình e là không giữ nổi ngôi thái tử nữa.”
Cô ấy không thời gian nhiều với tôi. Sau dặn dò mấy câu, Giang Ninh vội vã rời đi.
Tối hôm sau.
Tôi đi qua đi lại sân, lòng nóng như lửa đốt.
Trời dần tối. Tiếng quạ đầu tiên vừa vang lên thì hướng cung Càn Khôn đột trở nên huyên náo.
Tiếng la hét, tiếng mắng chửi, tiếng gươm đao va chạm vang dội.
Lòng tôi như lửa đốt.
Lần đầu tiên đời tôi cảm bất lực như vậy.
Tiếng động kéo dài mãi không dứt. Khoảng nửa canh giờ sau, tôi nghe tiếng bước chân rầm rập vang lên gần .
“Đứng lại!”
“Bắt lấy nàng ta!”
Tôi co mình góc tường, không dám phát ra tiếng động.
“Rầm!”
Cửa viện ai đẩy mạnh, mở tung ra.
Một cung nữ loạng choạng , vừa được hai bước thì ngã nhào xuống đất, ngay trước mặt tôi.
Tôi kinh hãi cô ấy.
Cô ấy tôi như được cọng rơm cứu mạng, vội vàng nắm chặt lấy chân tôi.
Tôi muốn rụt chân lại không rút ra được.
Cung nữ khó khăn nhét tay tôi một cuộn thánh :
“Ra ngoài… tìm !”
“Bảo hắn… mau tới cứu giá!”
Tiếng bước chân bên ngoài ngày càng gần. Tôi giật mình, nhét vội thánh áo, rồi kéo cung nữ chỗ mình đang nấp.
Tôi men lối sau Ám Đình Ty để trèo ra ngoài. Nơi này khá hẻo lánh nên không ai canh gác.
May mà mấy lỗ chó cung không bịt kín.
Nhờ vóc nhỏ bé, tôi dễ dàng chui qua mấy lỗ chó rồi thục mạng.
vừa ra cửa cung, tôi đã phát hiện.
“Đứng lại!”
Tôi dám đứng, bọn họ rầm rập đuổi sau lưng, tôi biết cắm đầu như điên.
Không biết doanh tuần phòng ở , tôi đành như con ruồi không đầu, len lỏi khắp các con phố.
Đám phía sau đuổi sát gót, tiếng xé gió những mũi vun vút bên tai tôi.
Ngay sau , một cơn đau nhói thốc eo khiến tôi ngã sấp xuống đất.
Đám lính quan binh đuổi kịp, một đạp mạnh lên vai tôi: “Xem ngươi còn được nữa không!”
xong, hắn giơ cao thanh đao, nhắm thẳng cổ tôi.
Lần này, lẽ tôi thật sự không thoát nổi rồi.
Tôi nhắm chặt , chờ đợi cái chết.
lưỡi đao chưa kịp hạ xuống thì tôi đã nghe tiếng bay vun vút.
lính đạp lên vai tôi kêu lên một tiếng đau đớn rồi ngã gục.
Tôi mở , ngước lên .