Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUhxJbJDsc
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4.
Sáng hôm sau khi tôi tỉnh dậy, Tống Lưu Nhi đã rời đi.
Nửa tiếng trước đó, nó gửi cho tôi một tin nhắn:
【Mẹ, không cần tiễn con đâu, mẹ ngủ thêm chút nữa nhé. Về đến nơi con sẽ báo bình an.】
Tôi nhìn chằm chằm vào hai dòng chữ ấy rất lâu.
Tôi không biết lúc gửi tin nhắn đó, tâm trạng của Tống Lưu Nhi ra sao.
Chỉ biết rằng, lòng tôi khó chịu vô cùng.
Trong đầu rối như tơ vò, cuối cùng tôi vẫn vớ lấy chìa khóa xe, lao ra ngoài.
Tới ga tàu cao tốc, vừa dừng xe, tôi liền chạy thục mạng về phía trước, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: tôi muốn gặp lại nó.
Nhưng khi thực sự tìm thấy nó, tim tôi như vỡ nát.
Nó đang ngồi trong một tiệm ăn nhanh, đối diện là một người đàn ông trung niên gầy gò, hai người đang nói gì đó.
Mà gương mặt của người kia… tôi có c/h/ế/t cũng không quên được.
Chính là Tần Đại Quý.
Tính ra thời gian, năm đó hắn bị kết án 15 năm vì cưỡng hiếp nhiều bé gái chưa thành niên, giờ đã mãn hạn tù.
Tôi chỉ thấy trời đất quay cuồng.
Tống Lưu Nhi sao lại có liên hệ với hắn?
Hắn làm sao tìm được đến thành phố nơi tôi sống?
Nhất định là do Tống Lưu Nhi nói cho hắn biết.
Chúng đang âm mưu gì đó sao?
Tôi thậm chí còn từng cảm thấy áy náy với Tống Lưu Nhi…
Quả nhiên, trong m/á/u nó đã mang theo cái ác, con của ác quỷ thì sao có thể là người tốt.
Họ cũng thấy tôi.
Tống Lưu Nhi vội vàng đẩy Tần Đại Quý đang muốn tiến lại gần ra, cuống cuồng bước về phía tôi.
“Mẹ, con…”
Tôi dồn hết sức lực, giáng cho nó một cái tát thật mạnh, mất kiểm soát mà hét lên:
“Đừng gọi tôi là mẹ! Cậu khiến tôi buồn nôn y như hắn ta vậy!”
Mắt Tống Lưu Nhi lập tức đỏ hoe.
Nó nhìn tôi như cầu xin điều gì, miệng mấp máy vài câu, nhưng tôi chẳng nghe lọt được chữ nào.
Tôi quay người, kiên quyết rời đi.
Trên đường về nhà, tôi gặp tai nạn xe hơi và c/h/ế/t ngay tại chỗ.
Khoảnh khắc cuối cùng trước khi c/h/ế/t, tôi còn nghĩ—
Nếu đã biết mình c/h/ế/t thế này, chi bằng lúc trước cứ liều mạng kéo Tần Đại Quý c/h/ế/t cùng.
Một tiếng “rầm” vang lên khi cánh cửa bị đẩy ra, cắt ngang dòng hồi tưởng lúc sinh thời của tôi, cũng khiến Tống Lưu Nhi đang ngủ say giật mình tỉnh giấc.
Anh trai tôi là Tống Lượng và chị dâu Tằng Huệ Anh đứng trước cửa, mặt mày khó chịu nhìn Tống Lưu Nhi, mắng xối xả:
“Thằng nhãi ranh, mày lại đến nữa à! Nếu không phải người của khu nhà gọi báo, tao còn chẳng biết mày đang ở trước cửa!”
“Nói bao nhiêu lần rồi, ở đây không chào đón mày! Mẹ mày c/h/ế/t rồi, mày làm bộ đáng thương cho ai coi chứ—đồ g/i/ế/t người!”
Tôi choáng váng.
Tống Lưu Nhi… là kẻ g/i/ế/t người?
Tôi nhìn nó như nhìn một người xa lạ:
“Con… con g/i/ế/t ai? Sao con có thể g/i/ế/t người được?”
Tống Lưu Nhi dường như đã quen với những lời chửi rủa từ cậu mợ.
Nó kéo thấp vành mũ, không nói một lời, quay người bỏ đi.
“Đây là nhà con mà! Con định đi đâu?”
Tôi hét theo nó.
Sau lưng, Tằng Huệ Anh vẫn không ngừng mắng nhiếc, khiến tôi bàng hoàng.
Tôi từng nghĩ anh chị tôi là người hiền lành tử tế, họ nuôi lớn Tống Lưu Nhi, dù không bằng con ruột thì cũng không đến nỗi nói những lời cay nghiệt như thế.
Chẳng lẽ là Tống Lưu Nhi xô xát với mấy đứa em họ rồi lỡ tay… g/i/ế/t người?
Tôi giật mình, vội lướt vào trong nhà.
Tôi đi một vòng quanh nhà, anh chị tôi có ba đứa con: hai gái một trai, đều nhỏ hơn Tống Lưu Nhi.
Đứa cháu trai tên Đại Phúc ngủ trong phòng phụ.
Con gái lớn Tiểu Hoa ngủ trong phòng chứa đồ.
Còn con gái út Tiểu Thảo thì… ngủ trong nhà vệ sinh của phòng ngủ chính.
Còn một phòng khách nữa, tôi tưởng là để dành cho Tống Lưu Nhi, nhưng không—phòng đó bị sửa thành phòng trà.
Đây là nhà tôi, nhưng con tôi thậm chí không có nổi một chỗ để ngủ.
Tôi tức đến bật cười.
Chị dâu “rầm” một tiếng đóng cửa, vẫn lải nhải không dứt:
“Xúi quẩy! Lúc đầu tôi đã bảo nó rồi, Tống Uyển ghét nó, ghê tởm nó, sẽ không để lại cái gì cho nó hết!”
“Thì sao, giờ nó cũng không dám ở lại căn nhà này. Nhưng lại không chịu sang tên cho tụi mình, đúng là đồ vong ân.”
Tống Lượng vỗ vai chị ta:
“Được rồi, cho dù sau này nó muốn quay lại ở, mình chiếm nhà rồi, nó cũng không đuổi được mình đâu. Chẳng lẽ nó còn dám kiện tụi mình à?”
Nghe đến đây, linh hồn tôi run rẩy.
Gần hai mươi năm qua, họ không hề đối xử tốt với Tống Lưu Nhi như tôi tưởng.
Những lần tôi về quê, hoặc họ đưa Tống Lưu Nhi lên thăm tôi, họ luôn tỏ ra rất thân thiết…
Thì ra tất cả chỉ là diễn trò trước mặt tôi, để dễ lấy được tiền trợ cấp cao hơn.
Nhưng nghĩ kỹ lại, chẳng phải tôi luôn biết điều này sao?
Chẳng qua là tôi không để tâm đến Tống Lưu Nhi, nên cứ tự lừa mình, lười đi điều tra xem họ có thật lòng đối xử tốt với nó không.
Tôi lặng lẽ trôi xuống tầng dưới, Tống Lưu Nhi vẫn chưa rời đi, đang ngồi trên xe đờ đẫn.
Tôi tiến lại gần, thấy đồng hồ điện xe hiển thị sắp hết pin.
Trạm sạc trong khu đã kín chỗ, Tống Lưu Nhi mới vừa ra khỏi khu thì xe đã không chạy nổi nữa.
Nó thở dài một hơi, tháo mũ bảo hiểm xuống, đành phải dắt xe đi bộ.
Đêm khuya, đường phố vắng lặng.
Một người, một hồn, một chiếc xe, lặng lẽ tiến bước trong yên bình hiếm hoi.
Tôi nhìn chằm chằm vào bóng lưng nó, ngẩn người.
Nó lại cao hơn so với bốn năm trước, thân hình gầy gò, xương bả vai gồ lên, lộ rõ dưới lớp áo mỏng, khiến tôi xót xa.
Tôi còn hơn 800 ngàn tiền tiết kiệm, nhà và xe bị anh chị chiếm mất, chẳng lẽ ngay cả số tiền đó cũng không để lại cho nó?
Sao nó lại sống khổ sở đến thế này?
Tống Lưu Nhi đi rất lâu, tôi là hồn ma nên không biết mệt, nhưng nó dường như cũng không cảm thấy mệt, cứ cắm đầu mà đi suốt hai tiếng đồng hồ.
“Con rốt cuộc muốn đi đâu vậy? Nơi con ở xa lắm à? Hay nghỉ một chút đi?”
Tôi lẩm bẩm mãi như thế, cho đến khi nó bước vào khu xóm trọ.
Tống Lưu Nhi mới chậm bước lại.
“Con sống ở đây? Sao lại chọn nơi hẻo lánh thế này?”
Khu này tạp nham hỗn tạp, trị an không tốt, nhà cửa chen chúc, môi trường dơ bẩn tồi tàn, phần lớn người sống ở đây đều là dân lao động thu nhập thấp từ nơi khác đến.
Quẹo trái, rẽ phải mất mười phút, cuối cùng nó dừng lại trước một tiệm rửa chân.