Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7
Mẹ tôi gọi nhiều cuộc, chất vấn vì sao Hứa Niệm không nghe điện thoại.
Tôi thật nói rằng tôi Hứa Niệm chia tay trong êm đẹp, mẹ tôi lập tức vỗ tay tán .
tôi nói:
“Con Hứa Niệm sớm không còn là người cùng giới. Trước kia cô ta giỏi thì giỏi thật, nhưng thời thay đổi rồi. cô ta không xứng với con nữa, chia tay là đúng.”
Mẹ tôi cũng nói :
“Người ta hỏi bao con trai tôi kết hôn, tôi còn biết trả lời sao. Nhà mình sao có thể chấp nhận một người từng ngồi tù làm con dâu chứ! Hứa Niệm không vòi vĩnh gì chứ? Con đừng có mềm lòng mà làm chuyện dại dột, hai đứa kết hôn, tiền con kiếm liên quan gì đến cô ta hết.”
Nói xong mẹ lại sực nhớ ra:
“À đúng rồi, thuốc huyết áp con vẫn uống hết, con mau gửi về đi, ông ấy mà thiếu thuốc là không ổn đâu.”
“Thuốc gì ? Mẹ gửi tên thuốc con, con sẽ mua rồi gửi về.”
“Mẹ biết gì đâu, toàn chữ nước ngoài mẹ đọc không . Trước là Hứa Niệm mua thuốc, chia sẵn vào hộp, dán nhãn rồi gửi về.”
Tôi hết cách, đành ráng thu xếp thời gian về quê, đưa mẹ đi bệnh viện kiểm tra lại lấy thuốc mới.
Hết xếp hàng khám, rồi đóng tiền, lấy thuốc… chạy đi chạy lại cả buổi, tôi mới để đưa người lớn tuổi đi khám phức tạp đến mức nào.
Tôi không nổi trước đây Hứa Niệm làm sao có thể xoay sở mọi thứ một cách nhẹ nhàng như vậy.
Từ sau chuyến về quê đó, mẹ tôi – những người từng cả tháng không gọi lấy một cuộc – bắt gọi liên tục.
trước là đóng phí quản tòa nhà, thang máy bị khóa, không vào nhà .
qua là đặt hàng online nhưng không biết liên kết thẻ ngân hàng.
nay thì họ hàng ở quê phố khám bệnh, nhờ tôi giúp đặt lịch, tìm khách sạn mời cơm.
Tôi phát cáu vì phải giải quyết từng chuyện vặt lặt vặt vãnh mỗi , không sao mẹ tôi đột nhiên mất hết khả năng lo liệu cuộc sống cơ bản.
Hỏi ra mới biết, trước những chuyện đó do Hứa Niệm lo liệu hết.
Tôi bảo mẹ phải học cách xoay sở, đừng chuyện gì cũng làm phiền tôi, tôi bận.
Nhưng bà xem trọng chuyện đó, còn giục tôi mau tìm bạn gái mới.
Có “nữ chủ nhân mới” trong nhà thì khắc sẽ có người xử mấy việc đó.
Nghĩ đến Mạnh Nhiên – người mười ngón tay không dính nước rửa chén, còn chăm nổi bản thân – tôi chán ngán.
Hứa Niệm vốn không phải người nhiệt tình, vậy mà lại có thể kiên nhẫn chịu đựng mẹ kén chọn của tôi vì tôi.
Chia tay rồi, tiên tôi hối hận.
Hóa ra Hứa Niệm gánh vác bao nhiêu việc nhỏ nhặt mà tôi từng để tâm.
Nếu lúc đó tôi khéo léo hơn một chút, thì có lẽ…
Dù tình hay , tôi nợ cô ấy quá nhiều.
8
Khi còn đi học, Hứa Niệm là hoa khôi của trường, không ai sánh bằng.
Vừa xinh đẹp, học lực lại xuất sắc, lúc nào xung quanh cô cũng có vô số người đuổi.
Tôi lấy hết can đảm để tỏ tình, nhưng hết này đến khác nhận lời từ chối:
“Xin lỗi, tớ bọn mình không hợp lắm. Tớ yêu ai bây .”
Câu trả lời luôn lễ phép, nhưng xa cách.
Tôi biết sau lưng có người cười nhạo tôi, nói tôi là “cóc mà đòi ăn thịt thiên nga”, không biết lượng sức.
Nhưng tôi không từ bỏ.
Mỗi trường có hoạt động, tôi lặng lẽ đi phía sau Hứa Niệm, chụp lại từng khoảnh khắc đẹp nhất của cô, cẩn thận chọn ra tấm đẹp nhất, rửa ra lén để vào ngăn bàn cô.
Khi cô bị ốm, tôi chạy khắp các hiệu thuốc quanh trường tìm thuốc phù hợp, rồi lén lút nấu cháo trong phòng trọ bằng nồi điện, đem đến dưới ký túc xá cô.
qua , tôi đuổi suốt bốn năm, cuối cùng cũng có kết quả.
Trước khi tốt nghiệp, Hứa Niệm chủ động đến tìm tôi, trên mặt mang chút ngượng ngùng:
“Phó Tri Viễn, nếu sau này cậu cũng định ở lại phố này sau khi tốt nghiệp… thì bọn mình có thể thử hẹn hò xem sao.”
ấy, tôi như bị dòng điện hạnh phúc đánh trúng, trợn tròn mắt vì ngạc nhiên, mãi mới thốt lời.
Tôi kích động ôm chầm lấy cô, khóe môi không thể kiềm mà cong :
“Hứa Niệm, anh vui lắm! Anh thề từ nay về sau, nhất định sẽ yêu em hết lòng, không để em phải chịu bất kỳ ấm ức nào!”
đó, tôi coi cô ấy như báu vật, nào ngờ mười năm sau, chính tôi lại là người vô tình bội ước.
Lúc mới quen Hứa Niệm, mọi thứ tuyệt vời.
Tôi mê mẩn sự thông minh dịu dàng của cô ấy. Mỗi dẫn cô đi gặp bạn bè, cô luôn nép sát bên tôi, mỉm cười nhã nhặn, điềm tĩnh đưa ra quan điểm – toàn thân tỏa ra sức hút khó cưỡng, ánh mắt mọi người nhìn cô đầy ngưỡng mộ, khiến lòng tôn đàn ông trong tôi thỏa mãn tột cùng.
nhưng, thời gian, cuộc sống dần thay đổi.
Sự nghiệp của Hứa Niệm không ngừng thăng tiến, lương bổng tăng gấp đôi, liên tục giành các vụ án quan trọng, tên tuổi cô càng nổi bật trong ngành, các giải thưởng lời khen cũng ùn ùn kéo đến.
Ban , tôi vẫn hào mà kể về tích của cô trước bạn bè.
Nhưng dần dần, mỗi tụ tập, mọi câu chuyện xoay quanh Hứa Niệm, còn tôi thì như người vô hình bị đẩy ra rìa, là cái bóng mờ mịt phía sau công của cô ấy.
Rõ ràng xưa tôi thích cùng cô bàn chuyện công việc, vậy mà dạo đó, tôi lại cảm những gì cô nói cứ như đang “ lớp” với tôi.
Mỗi Hứa Niệm chia sẻ về công việc, tôi hoặc là im lặng, hoặc châm chọc.
Khi cô tin, điềm đạm phát biểu trước đám đông, lòng tôi không kiềm mà dâng cảm giác ghen tị.
Cuối cùng, tâm tôi mất cân bằng, tôi nóng lòng thể hiện bản thân nên làm liều – làm giả bằng chứng để thắng một vụ kiện.
Sự việc vỡ lở, những suy nghĩ đen tối trong lòng tôi không còn chốn nấp.
Hứa Niệm vừa uất ức vừa hoang mang, nhưng cuối cùng vẫn đứng ra nhận hết lỗi.
Cô ra thú, nói rằng mình là người sắp xếp tài liệu, tôi hoàn toàn không hề hay biết.
Khi đó tôi xúc động vô cùng, thầm thề sẽ không bao phụ lòng cô ấy.
Nghĩ lại mà xấu hổ.
Cuối cùng thì tôi vẫn chán ghét con người nhàm chán của cô sau khi ra tù.
9
Không sao đó tan làm ở văn phòng luật, tôi không đi gặp Mạnh Nhiên mà một mình lái xe đến căn nhà từng định dùng làm “bù đắp” Hứa Niệm.
Căn nhà ấy, ban vốn là để làm tổ ấm tương lai của chúng tôi.
Tôi còn nhớ rõ đó Hứa Niệm vui vẻ như một chú chim nhỏ, ánh mắt sáng rực, nắm tay tôi kéo đi khắp nhà, vừa đi vừa vẽ ra viễn cảnh:
“Chồng ơi, em để một cái sofa thật to ở đây, cuối tuần mình có thể nằm cuộn lại xem phim cùng nhau.
Ban công thì mình trồng thật nhiều hoa, đủ loại.”
Khi ấy, tôi ôm cô từ phía sau, nhẹ nhàng hôn má rồi trêu đùa:
“Phải để thêm hai phòng trẻ con nữa chứ, em còn phải sinh anh hai đứa bụ bẫm trắng trẻo cơ mà.”
Tôi từng thật sự mong chờ một đời bên cô ấy.
Nhưng con người, thời gian, ai rồi cũng sẽ thay đổi.
Đáng tiếc là Hứa Niệm không tôi một cơ hội để làm dịu lại mối quan hệ.
Người mở cửa là một phụ nữ hoàn toàn xa lạ, sau khi nghe tôi nói do, chị ta bảo:
“Cô Hứa bán căn nhà này tôi rồi.”
Tôi không thể tin nổi, trong lòng cay đắng lẫn lộn.
Tôi nhủ: phải đây chính là điều mình sao?
Hứa Niệm tốt, chuyện, không níu kéo – phải đó là điều tôi từng mong mỏi sao?
nhưng cần nghĩ đến việc người phụ nữ từng thuộc về mình đang dần dần cắt đứt mọi liên hệ, trong lòng tôi lại bực bội không rõ nguyên do.
Tôi phóng xe đến trước nhà Mạnh Nhiên, định kéo cô ấy xuống giải tỏa cảm xúc.
Nhưng cô ấy lại không có ở nhà.
Gọi điện, dây bên kia ồn ào náo nhiệt, nói mấy câu cúp máy rồi nhắn lại:
“Tối nay không về, đang đi chơi bar với bạn.”
Tôi ngồi lì trong xe, đợi đến gần sáng, Mạnh Nhiên mới lảo đảo bước xuống từ taxi, người nồng nặc mùi rượu.
Tôi tức giận đẩy cửa xe bước xuống, đóng sầm cửa lại, lông mày nhíu chặt như chữ “川”, cố kiềm chế cơn giận:
“Mạnh Nhiên, em biết rõ anh đang đợi mà vẫn đi bar, cả đêm không về nhà, em còn xem anh là bạn trai không?”
Mạnh Nhiên híp mắt nhìn tôi một cái, lạnh nhạt nói:
“Em đi thư giãn với bạn thôi, anh làm gì căng thẳng ?”
Tôi nâng cao giọng:
“Anh là bạn trai của em, nếu em đi chơi thì anh có thể đi cùng. Mình yêu nhau mấy tháng rồi, em từng giới thiệu anh với bạn bè của em. Trong lòng em, anh là gì vậy?”
Không ngờ Mạnh Nhiên lại đẩy tôi ra với vẻ mặt khinh thường, khóe môi vẽ ra một nụ cười mỉa mai:
“ còn anh, em là gì trong lòng anh? Anh mò đến tìm em giữa đêm khuya, không phải vì giường với em à? Anh còn giả vờ gì chứ, phải anh ham cái thân thể trẻ trung xinh đẹp của em thôi sao? Với kiểu quan hệ này, gặp bạn bè thì có nghĩa gì? Anh cũng đâu có dẫn em ra mắt bạn bè của anh.”
Tôi như bị tát một cái thật mạnh, lùi về sau một bước, nhìn cô gái trước mặt mà không thể tin nổi.