Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8AK2Xc36gK
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Dao Dao, cởi áo khoác ra đi, trong nhà ấm mà.” Mẹ tôi cúi người, cẩn thận giúp tôi cởi áo khoác, giọng nói dịu dàng. “Cẩn thận chút, lát ra ngoài lại bị lạnh, để mẹ cầm cho.”
“Dao Dao, gần đây chân con thế nào rồi? Có đỡ hơn chút nào không?” Bố tôi vừa đẩy xe lăn, vừa hỏi với giọng trầm ổn.
Tôi cúi đầu nhìn tấm chăn đắp trên chân mình, che giấu đi sự chế giễu trong đáy mắt.
Đỡ hơn sao? Các người chắc là mong tôi mãi mãi không bao giờ khỏi mới đúng.
“Vẫn như cũ thôi.” Tôi hờ hững trả lời.
Tại trung tâm phục hồi chức năng, tôi nằm bất động trên giường trị liệu, gương mặt không chút biểu cảm.
Mũi kim đâm vào da, dòng chất lỏng lạnh ngắt từ từ chảy vào tĩnh mạch.
Để không bị gây mê, tôi dùng sức cấu mạnh vào đùi trong của mình.
Cơn đau dữ dội giúp tôi giữ được chút tỉnh táo, ý thức giãy giụa trong làn sương mờ mịt.
Mơ màng, tôi nghe thấy tiếng bố mẹ trò chuyện với bác sĩ, như bị ngăn cách bởi lớp bông dày, mơ hồ không rõ.
“Thật ra chân của cô ấy đã bắt đầu tự phục hồi từ lâu rồi.” Giọng bác sĩ nhẹ nhàng, mang theo chút do dự.
“Nhưng không có phương pháp điều trị đúng, lại còn uống quá nhiều aspirin, xương đã… nên mới cứ đau mãi.”
“Im miệng!” Bố tôi mất kiên nhẫn ngắt lời bác sĩ. “Chuyện này không phải việc của anh. Chúng tôi trả tiền để anh chữa bệnh, không phải để anh lắm mồm.”
“Nhưng…” Bác sĩ còn muốn nói thêm.
“Không nhưng nhị gì hết.” Giọng bố trở nên lạnh lùng. “Cứ làm theo lời tôi, những việc khác không liên quan đến anh.”
Mẹ tôi cũng xen vào phụ họa: “Đúng vậy, bác sĩ Trương, chúng tôi là người thân của con bé, biết rõ điều gì là tốt nhất cho nó.”
Bác sĩ thở dài, giọng nói đầy bất lực: “Aspirin dùng quá nhiều, lâu dài sẽ kích thích đường tiêu hóa, rất dễ gây xuất huyết.”
“Đó là việc của anh.” Giọng bố mang theo vẻ giận dữ. “Anh tự nghĩ cách, khiến nó tin rằng đó là tác dụng phụ của thuốc phục hồi.”
Đầu tôi như có tiếng nổ vang lên, như tiếng sét giữa trời quang.
Hóa ra họ đã mua chuộc bác sĩ, bắt tôi uống aspirin lâu dài, ngăn không cho chân tự phục hồi…
Năm năm rồi.
Năm năm qua, họ đã lừa dối tôi như vậy.
Thảo nào chân tôi ngày càng đau, thảo nào điều trị phục hồi không hề có tiến triển.
Nếu không phải tôi đã có chút kháng thuốc gây mê, thì dù tôi có cấu rách da thịt mình cũng không thể biết được sự thật này.
Chức năng ghi âm trên điện thoại vẫn đang hoạt động, những đoạn hội thoại này sẽ trở thành bằng chứng cho tội ác của họ.
Sau buổi “điều trị”, tôi cảm thấy kiệt sức.
Lâm Trạch đã đợi sẵn ngoài cửa phòng khám, trên mặt là nụ cười dịu dàng đến ngọt ngào.
“Dao Dao, vất vả cho em rồi, uống chút nước đi.”
Anh ta đưa ly nước cho tôi, còn ân cần giúp tôi xoa bóp chân.
“Công việc bận nên đến muộn, bà xã đừng giận nhé.”
Nhìn gương mặt giả tạo của anh ta, dạ dày tôi quặn lên.
Nếu không phải để lấy thêm chứng cứ, tôi thật sự muốn hắt cả ly nước vào mặt anh ta.
Trên đường về nhà, trong xe tràn ngập không khí ấm áp.
Lâm Trạch cẩn thận bế tôi lên xe, không ngừng hỏi han ân cần.
Bố mẹ tôi cũng như thường lệ, quan tâm đến “bệnh tình” của tôi.
Một gia đình toàn diễn viên.
Tôi lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng tính toán bước tiếp theo của mình.
Tôi phải bắt bọn họ trả giá xứng đáng.