Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ba mẹ tổ chức khai trương cửa hàng mới cho Tô Duyệt, người đến chúc mừng đông như hội.
Ba đứng trên sân khấu, đắc ý dào dạt, chuẩn bị phát biểu.
Đột nhiên, màn hình LED phía sau nhấp nháy rồi chuyển cảnh.
Ảnh chụp, tin nhắn — lần lượt xuất hiện, phát lặp lại trên màn hình lớn.
Bên dưới lập tức nổ tung.
Đám đông bàn tán xôn xao, chỉ trỏ lên sân khấu, xì xào không ngớt:
“Trời ơi, chuyện gì thế này? Quá nhiều thông tin rồi đấy!”
“Nhà họ Tô… nuôi phải một con sói à?”
“Cái tên Lâm Trạch đó, nhìn lịch sự đứng đắn mà là tên cặn bã thật sao?”
“Ngoại tình? Lại còn thuê người giết người? Quá kinh khủng!”
Sắc mặt ba tôi từ đỏ chuyển trắng, rồi tím bầm, cuối cùng chết lặng như tro tàn.
Ông nhìn màn hình hồi lâu, không thốt nên lời.
Lâm Trạch lao về phía hậu đài, cố gắng tắt màn hình — nhưng đã quá muộn.
Mọi thứ… đã bị phơi bày giữa thanh thiên bạch nhật.
Tô Duyệt trốn phía sau đám đông, mặt trắng bệch, ánh mắt hoảng loạn.
Cô ta chắc chắn không ngờ được — tất cả những gì cô ta dày công sắp đặt, lại bị vạch trần theo cách này.
Hiện trường hỗn loạn như nồi cháo.
Đèn flash của các phóng viên nháy liên tục, tiếng máy ảnh “tách tách” vang lên không ngớt.
Lâm Trạch kéo theo ba tôi và Tô Duyệt, chật vật lắm mới thoát khỏi vòng vây phóng viên, bỏ chạy khỏi hiện trường.
Về đến nhà, không khí ngột ngạt đến mức nghẹt thở.
Lâm Trạch ôm đầu, gục xuống, trông chẳng khác gì người vừa tận thế.
Anh ta kể lại đầu đuôi sự việc cho mẹ nghe.
Mẹ tôi nghe xong, mắt tối sầm, suýt ngất xỉu.
“Xong rồi… tất cả xong rồi…” — bà thì thào như mất hồn.