Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6VDP6ltjGz
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4.
Gần đây, Chu Tấn Vi như biến thành một người khác.
Không còn những lời châm chọc, lạnh lùng như xưa, ngược lại còn tỏ ra quan tâm ta vô cùng.
Hôm nay, hắn thậm chí còn hẹn ta đến Túy Tiên Lâu.
Tại Túy Tiên Lâu, hắn ân cần đến mức khiến người ta nghi ngờ có phải mặt trời mọc từ đằng Tây.
Cứ hết chén này đến chén khác rót rượu cho ta.
Ta đã uống đến mức không chịu nổi, vội xua tay từ chối.
Hắn lại đổ thêm đầy một ly lớn, cười nói:
“Thôi mà! Uống đi! Trước kia là ta không phải với ngươi, hôm nay xem như huynh mời muội bữa rượu để xin lỗi. Ngươi không uống, chẳng phải làm mất mặt huynh sao?”
Dứt lời, hắn ngửa đầu uống cạn cả chén.
Ta cũng không tiện làm hắn khó xử, chỉ đành cố ép mình uống cạn.
Nhưng mấy ly rượu xuống bụng, trước mắt ta đã bắt đầu xuất hiện ảo ảnh chồng hình.
Không bao lâu, ta liền gục xuống bàn, chẳng còn chút sức lực.
Chu Tấn Vi thấy vậy, vỗ vỗ má ta gọi:
“Tô Dương? Tô Dương?”
Ta nửa mở mắt, phản ứng mơ hồ, hoàn toàn không còn tỉnh táo.
Hắn lập tức gọi tên tiểu đồng thân cận của mình.
“Người đã đến chưa?”
Tiểu đồng thấp giọng đáp:
“Đã tới rồi, chỉ là… nếu Quốc công gia mà biết chuyện này, thì phiền toái lớn đấy!”
Chu Tấn Vi lại cười khẩy một tiếng, giọng mang theo sự khinh mạn:
“Ngươi sợ cái gì? Ai muốn cưới thì cứ cưới, gia đây không cưới đâu.”
“Hành động đi, gọi người vào đi.”
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, ta lờ mờ nghe thấy đoạn đối thoại kia.
Muốn gắng gượng ngồi dậy, nhưng cả người lại mềm nhũn, không chút sức lực.
Trong lòng chỉ thấy nực cười—thì ra… sự thay đổi bất ngờ mấy ngày qua, chẳng qua chỉ để khiến ta buông lòng cảnh giác.
Để rồi hôm nay, tiện tay đá ta ra khỏi cuộc đời hắn.
Ta quả thật… quá ngốc rồi.
Một lát sau, trong phòng bước vào một thư sinh mặt trắng, dáng vẻ thư sinh nho nhã.
Chu Tấn Vi nhíu mày phân phó:
“Tối nay ngươi cứ ở lại đây. Ngày mai người phủ Quốc công đến, ngươi chỉ cần nói—ngươi và nàng sớm đã hai bên tình nguyện.”
“Nếu chuyện thành, ngươi không những có thể cưới nàng, mà còn được Quốc công phủ hậu thuẫn.”
Thư sinh kia mừng rỡ, liên tục cúi đầu cảm tạ:
“Ngày sau, Tạ mỗ xin nghe theo mọi sắp đặt của nhị công tử.”
…
Sau khi Chu Tấn Vi rời khỏi, căn phòng trở nên yên ắng lạ thường.
Thư sinh kia không lập tức động tay động chân, mà ngồi lặng một hồi lâu bên cạnh ta.
Rồi mới đứng dậy, nhẹ nhàng đỡ ta sang nằm trên nhuyễn tháp.
“Cô nương, đắc tội rồi.”
Ta nức nở, cố gắng đưa tay đẩy hắn ra, nhưng chẳng thể lay chuyển nổi.
Vừa chạm vào lớp đệm mềm mại bên dưới—
“Rầm!”
Cánh cửa bị đá văng ra, vang lên một tiếng động nặng nề.
Chu Phó Ngôn sắc mặt lạnh như băng, sải bước xông vào, không nói một lời đã vung tay tung một quyền vào mặt thư sinh kia.
Máu mũi phun ra như suối, thư sinh lập tức lảo đảo ngã xuống.
“Cút!”
Chàng giơ chân đá văng hắn sang một bên, rồi cúi xuống, ôm chầm lấy ta vào lòng.
Đi ngang qua kẻ kia, Chu Phó Ngôn nghiêng đầu, ánh mắt lạnh đến rợn người, gằn từng chữ:
“Giải đến Đại Lý Tự, hảo hảo tiếp đãi.”
Một đám thị vệ phía sau lập tức tiến lên, kéo lê thư sinh kia rời đi.
Ta nửa tỉnh nửa mê, chôn trong lồng ngực ấm áp mà quen thuộc, hít được mùi mực nhàn nhạt trên áo chàng,
nỗi bất an trong lòng phút chốc tan biến.
Khó chịu cựa người, ta khẽ gọi:
“Chu Phó Ngôn…”
Chàng ôm chặt lấy ta, giọng trầm thấp nhưng đầy chắc chắn:
“Ừ. Đừng sợ, ta ở đây rồi.”
5.
Dọc đường trở về, cả người ta như bốc hỏa, nóng bức không chịu nổi.
Tay quấn chặt lấy cổ Chu Phó Ngôn, không ngừng cọ vào người chàng.
Chàng bế ta vững vàng trong ngực, giọng khàn khàn trầm xuống:
“Dương Dương, ngoan… đừng nghịch nữa.”
Ta rên rỉ đầy khó chịu:
“Ưm… ta nóng quá… thật sự rất khó chịu…”
Nói rồi, tay liền kéo lấy cổ áo, muốn cởi ra cho thoáng.
Trời hè vốn mặc đã mỏng, qua vài lần vùng vẫy, xiêm y trên người ta đã trở nên xộc xệch, hương vai lộ ra ngoài.
Lồng ngực phập phồng vì hơi thở dồn dập, từng đường cong đều hiện rõ.
Chu Phó Ngôn run tay, vội vàng kéo lại vạt áo cho ta,
rồi cúi đầu hôn nhẹ lên mi tâm ta, như dỗ dành.
Ta nhân cơ hội, ngẩng đầu, chủ động hôn lên môi chàng.
Đầu lưỡi len lỏi, cạy mở hàm răng, khát khao muốn hòa quyện với chàng thật sâu.
Thân mình chàng thoáng khựng lại, rồi lập tức phản ứng, siết lấy gáy ta.
Không chút kiêng dè, chàng tham lam đoạt lấy mọi hơi thở trong ta.
Ta bị hôn đến mức không thể hô hấp, toàn thân mềm nhũn.
Đến lúc buông ra, chàng khẽ vuốt má ta, giọng trầm đè nén:
“Dương Dương, ngoan… nơi này không thích hợp.”
Nói rồi, chàng giữ chặt tay chân ta lại, để ta không thể cựa quậy thêm.
Khi đưa ta về phủ, quần áo trên người ta đã rối tung cả lên.
Vừa vặn gặp phải Chu Tấn Vi đi ngang—hắn sững người, nhìn chằm chằm cảnh Chu Phó Ngôn ôm ta vào phủ.
Vừa nhìn thấy, Chu Tấn Vi lập tức bước tới.
Chu Phó Ngôn mặt sa sầm, giọng nói mang theo lửa giận đè nén:
“Đồ súc sinh… cút ra từ đường quỳ cho ta!”
Chu Tấn Vi đứng sững tại chỗ, không dám nhúc nhích.
Chu Phó Ngôn không thèm ngoái đầu, ôm ta một mạch trở về viện của mình.
Chàng cẩn thận đặt ta xuống chiếc giường trong phòng, dịu giọng:
“Ta đi gọi đại phu, được không?”
Ta nức nở, lắc đầu thật mạnh.
Vươn tay ôm chặt lấy chàng, không buông.
Nức nở cầu xin:
“Đừng gọi đại phu… ta muốn chàng… muốn chàng, có được không?”
Thân mình chàng khựng lại, ánh mắt tối đi vài phần.
Chàng trầm giọng, đầy kiềm chế hỏi:
“Dương Dương, chàng là ai?”
Ta không nghe rõ câu hỏi, chỉ một mực siết lấy vạt áo chàng, lôi kéo không buông.
Chu Phó Ngôn đành dùng hai tay nâng mặt ta lên, giọng khàn khàn, kiên nhẫn hỏi lại:
“Dương Dương, nói cho ta biết, chàng là ai?”
Ta khó chịu, mắt hoe đỏ, giọng run run đáp:
“Là… Chu Phó Ngôn.”
Nghe vậy, chàng mới khẽ mỉm cười, giọng trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết:
“Vậy nàng muốn ta, thật sao?”
Ta gật đầu ngoan ngoãn: “Ừm… ta muốn chàng.”
“Không hối hận?”
Ta lắc đầu, những giọt lệ nóng bỏng không tiếng động rơi xuống, nhỏ xuống mu bàn tay nổi gân xanh của chàng.
“Không hối hận.”
Ta chậm rãi, rõ ràng, nói từng chữ.
…
Đêm đó, ta và chàng triền miên đến tận cùng.
Ngay cả khi dược tính đã qua đi từ nửa đêm,
chàng vẫn không ngừng dỗ dành ta.
Giọng nói nhẹ nhàng như nước, nhưng từng lần va chạm đều khiến tiếng nức nở của ta tan vỡ từng mảnh trong bóng tối.
“Dương Dương ngoan, một lần nữa được không?”
“Đừng khóc… ta sẽ nhẹ thôi.”
Cả đêm, tiếng nài nỉ khe khẽ trong phòng chưa từng dứt.
Hết lần này đến lần khác, ta nghẹn ngào cầu xin:
“Xin chàng… nhẹ một chút…”
“Đừng nữa… được không… ca ca… Phó Ngôn ca…”
…
Sáng hôm sau, ta bị đánh thức bởi những tiếng ồn ào ngoài cửa.
Là giọng của Liên di, vang lên rõ ràng, xen lẫn lo lắng:
“Phó Ngôn! Mẫu thân có thể vào được không?”
Ta hoảng hốt, không màng đến eo lưng còn đang rã rời, vội bật dậy.
Chu Phó Ngôn đặt tay lên eo ta, vỗ nhẹ, thấp giọng trấn an:
“Đừng sợ.”
“Đừng sợ, có ta ở đây.”
Ta khẽ mím môi, ánh mắt thoáng lướt về phía cánh cửa đang đóng kín bên ngoài.
Ngón tay siết chặt lấy tấm chăn gấm trong tay.
Chu Phó Ngôn lúc này đã mặc y phục chỉnh tề, bước đến bên giường, cúi người nâng khuôn mặt ta lên,
nhìn ta đầy nghiêm túc, nhẹ nhàng nói:
“Dương Dương, đừng sợ. Ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng.”
Ta cụp mắt, hàng mi dài khẽ run.
Trách nhiệm ư?
Một người như chàng—cao cao tại thượng, địa vị hiển hách—làm sao có thể chịu trách nhiệm với một cô nương mồ côi không chốn nương thân như ta?
Cách “trách nhiệm” mà kẻ quyền quý dành cho nữ tử thấp kém…
chẳng phải chỉ có một: làm thiếp.
Nhưng ta không muốn làm thiếp.
Chàng như cảm nhận được nỗi buồn thoáng qua trong đáy mắt ta,
khẽ xoa đầu ta, giọng nói càng thêm kiên định:
“Không phải làm thiếp. Là kiệu hoa tám người khiêng, danh chính ngôn thuận gả vào cửa.”
Ta sững người.
Mắt bỗng mở to, ngẩng đầu nhìn chàng, trong ánh mắt là kinh ngạc, là không dám tin, là bối rối đến run rẩy.
Một dòng ấm áp như suối ngầm khẽ lan dọc trong tim ta.
Chu Phó Ngôn mỉm cười, ánh mắt dịu dàng đến độ khiến lòng người run rẩy.
Chàng đứng dậy, nhẹ nhàng buông tấm màn giường xuống, che khuất tầm nhìn.
“Chờ ta trở lại.”
Dứt lời, chàng xoay người, đẩy cửa đi ra ngoài.
Qua lớp màn mỏng lờ mờ, ta mơ hồ trông thấy Liên di đang đứng ngoài cửa, dáo dác nhìn vào.
Chu Phó Ngôn nghiêng người, thân mình cao lớn như che khuất hết ánh sáng, chắn hẳn tầm nhìn của bà.
Lúc này, Liên di mới sốt ruột nắm lấy cánh tay chàng, vội vàng nói:
“Phó Ngôn, mau đến từ đường cầu xin phụ thân con đi! Ông ấy… ông ấy sắp đánh chết Tấn Vi rồi!”
Chu Phó Ngôn chỉ khẽ “ừ” một tiếng, giọng lãnh đạm không rõ tâm tình.
Rồi vung tay áo, rảo bước rời đi.