Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fulujWJsj
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Mẹ tôi sợ hãi, lập tức nắm lấy cổ tay chị, run rẩy cầu khẩn: “Mộng Ni, sao con có thể nói vậy được? Những con đi học, chẳng phải mẹ luôn dồn hết sức nuôi con hay sao? Nhà tuy không khá giả, mẹ từng con phải thiếu thốn cả.
Con đỗ đại học, học cao học, rồi còn đi du học lấy bằng thạc sĩ, tất cả đều là mẹ và con hỗ trợ. Hễ con cần tiền, mẹ có từ chối bao giờ ?
Những thứ đó chẳng phải tốn đến hàng trăm ngàn sao? Còn trai con thì sao? Nó học từ cấp , đi làm thuê, mẹ thậm chí còn không cho nó học nghề nữa.
Với lại, con nói mẹ trọng nam khinh nữ, con có nghĩ kỹ ? Nhà có phòng ngủ, mẹ và con ở một phòng, con ở phòng còn lại. Còn trai con thì sao? Nó phải ngủ suốt bao nhiêu nay, mươi rồi đấy!
Một thằng con trai lớn, không có nổi chút không gian riêng tư, mùa đông thì lạnh cắt da, mùa hè thì nóng không chịu nổi. Con thử nghĩ xem!”
Mẹ tôi nói đến đây, nước mắt đã ngân ngấn, nghẹn ngào không nói nổi thành câu.
4
Sắc chị tôi càng trở nên khó coi hơn, điệu đầy oán trách:
“Mẹ, bây giờ mẹ định tính cả tiền học phí với con đúng không? Con thi đỗ đại học, rồi còn đi du học lấy bằng thạc sĩ, đó chẳng phải là nhờ năng lực con sao? Con có khả năng học hành, nên việc mẹ lo cho con là đương nhiên! nào con thi đỗ mẹ lại bắt con ở nhà không đi học? Mẹ nói xem, đó là mẹ tự nguyện hay là miễn cưỡng? Hơn nữa, trai con học từ cấp , đó là vì nó không biết phấn đấu. Sao nó mẹ lại lôi đổ lên đầu con? Ngay cả khi nó có học trường nghề, thì là ném tiền qua cửa sổ thôi. Loại người nó, không thể trụ vững được, thì có đỡ thế nào chẳng làm nên trò trống !
Bây giờ mẹ dùng những điều đó áp đặt con, hay là mẹ đang muốn tính sổ với con? Còn nó phải ngủ , chẳng phải hồi đó nhà nước đã cấm sinh con thứ sao? Mẹ từng nói, trai con là một đứa con ý muốn! Nếu không phải mẹ đã phá thai mấy lần không thành, thì sao có thể sinh nó ? Căn nhà này vốn dĩ không có chỗ dành cho nó từ đầu, làm sao nói là nó phải ngủ thì bị thiệt thòi được? Con trai thì ngủ thì sao? Chẳng thế là quá đáng lắm à? Nó yếu đuối đến vậy sao?”
Chị tôi nói liền một mạch, từng câu từng chữ dội thẳng vào mẹ tôi. Bà tức đến mức không nói nên lời, liền lấy điện thoại gọi cho cô tôi.
Cô vừa nghe được tình hình, lập tức lái xe chạy thẳng đến nhà. Vừa bước vào, cô đã bắt đầu nghiêm khắc trách mắng chị tôi.
5
Cô tôi thẳng vào chị tôi, nói mang theo sự trách móc không kiêng nể: “Mộng Ni, con bây giờ du học nước về, khoác lên một lớp vẻ hào nhoáng là thế này nói với gia đình à? Con có nghĩ mẹ con những qua đã dễ dàng không? Còn 60 cho trai con cưới vợ, hôm nay cô phải nói rõ!”
“Con có biết không? Thằng Chí Cương mấy qua cực khổ lắm. Hồi nó học, chẳng phải chính con đã nói sao? Con bảo đi học trường nghề chẳng có tác dụng , khuyên mẹ đừng tốn tiền vô ích. Giờ nó thành vậy, chẳng không liên quan đến con?”
“ nói tới, trong sáu mươi đó có mươi là tiền giải ngũ nó, còn lại là tiền nó tự kiếm được nữa đấy!”
Cô vừa nói vừa chị tôi với ánh mắt đầy phẫn nộ.
“ mẹ con không muốn nhắc đến vì sợ làm con tổn thương, cô thì chẳng ngại nói thẳng! đó, con quen bạn trai tuy kết hôn, đã nhất quyết đòi mua nhà. mẹ con có phải đã đưa cho con mười trả tiền đặt cọc không? Sau đó, con chia tay rồi về khóc lóc, mẹ lại phải thêm mươi mua lại căn nhà đó cho con. Đó chẳng phải là tiền sao? Bây giờ con còn mũi về đây la lối trọng nam khinh nữ à? Con thử mở mắt xem, trai con sống thế nào, rồi lại con! Cuối cùng, ai mới là người chịu thiệt thòi?”
Lời cô nói sắc bén, không chút lưu tình. Thẳng thừng lột trần mọi , không lại chút thể diện nào cho chị tôi.
Chị tôi đỏ bừng vì tức giận, lập tức đứng phắt dậy, ánh mắt tràn đầy phẫn uất. Hết sang mẹ rồi lại sang cô, sau đó nghiến răng nói lớn: “Được! Các người cứ nhất quyết vậy đi! Tốt thôi, 60 đó cho nó hết đi, tôi không cần nữa! Từ giờ, coi các người có mỗi một đứa con trai thôi!”
Nói rồi, chị tôi hậm hực đóng sầm mạnh cửa và đi.
Tôi ngồi lặng chứng kiến toàn bộ vở kịch này, thấy buồn cười đến lạ.
Cô vội vàng bước đến kéo tôi lại, nhẹ an ủi, bảo tôi đừng tâm. Còn mẹ tôi thì cúi gằm khóc nấc lên, miệng vẫn không ngừng trách móc: “Đều tại con không chịu phấn đấu! Nếu con biết cố gắng một chút, chẳng phải đã tốt hơn rồi sao?”
Mẹ nói vậy, tôi chẳng đáp lời, lặng cánh cửa phòng chị đã đóng kín và chiếc giường sofa , rồi bước khỏi nhà.
Dù chị không ở nhà, phòng riêng vẫn luôn thuộc về chị. Còn tôi, một góc chính là thế giới .