Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8KgbUSTSUf
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Anh định tìm chị ấy để cãi nhau à? Em biết chị ấy là chị của anh, chị ấy không phải chị của em! Tại em phải chịu uất ức này? Hơn nữa, dù anh có đến cãi nhau với chị ấy, thì chị ấy có thể sẽ càng bẻ cong thật trên mạng. Đến lúc đó, anh muốn em còn mũi mà sống nữa?”
Linh Linh nói, tay cô ấy nắm lấy áo tôi đến mức các đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
Tôi đau lòng nắm lấy tay yêu, dịu dàng nói: “Xin lỗi em. Lần này là anh liên lụy đến em. Anh sẽ gọi điện xin lỗi và giải thích rõ ràng với dì. Còn chuyện với chị anh, anh chắc chắn sẽ xử lý gọn gàng, anh sẽ chứng minh mọi rằng lỗi không phải ở chúng ta, mà là ở chị ấy!”
Cô khẽ gật đầu, ánh vẫn còn đầy giận dỗi. Cuối cùng, cô không nói thêm lời , quay bỏ .
Tôi nhìn lại đoạn video trong tay, thừa nhận rằng Linh Linh nói đúng. Nếu cãi nhau với chị có thể giải quyết vấn đề, thì mọi chuyện không đến mức này.
Tối hôm đó, tôi liên lạc với chị, hẹn chị ra ngoài ăn một bữa để nói chuyện rõ ràng. Tôi nghĩ chị sẽ cố tình lờ tôi vài ngày, không ngờ chị lại ngay lập tức.
Hôm gặp nhau, tôi chọn một quán cà phê yên tĩnh, mang theo một âm giấu trong tay áo, ngồi đợi chị.
Chị đến trễ hơn nửa tiếng so với giờ hẹn, bước vào với dáng vẻ ung dung, chẳng chút vội vã.
“Nói , lần này lại muốn giở trò ? Lúc trước cậu cứ mở miệng bảo không cần sáu vạn của ba mẹ, giờ thì ? Nhận hết một cách vui vẻ chứ ?”
Chị gọi một ly latte, không thèm vòng vo mà vào thẳng vấn đề.
“Chuyện tôi có dùng tiền đó hay không là chuyện của tôi. còn chị, bóp méo thật để ? Thật buồn cười, chị liên tục lên mạng khóc lóc bảo mình bị biến thành ‘ gánh vác em trai,’ cả nhà bám vào chị mà hút máu! Vậy chị thử tự hỏi mình xem, năm chị chi gia đình được chưa? Ngược lại, ba mẹ đổ bao nhiêu tiền vào chị? Chắc phải trăm vạn chứ chẳng ít! Chị còn uất ức nữa mà diễn cái vẻ đáng thương đó?”
Tôi nói nhìn chị trừng trừng, ánh không rời.
không ngờ, chị lại nhếch mép cười khinh miệt, bất ngờ òa khóc!
11
“Chí Cương, em đang nói bậy bạ vậy? Bao năm , tiền học phí của chị chẳng phải do chị tự thêm mà kiếm ? Ngay cả tiền sinh hoạt phí của em là chị bỏ ra không ít đấy! Chị du học là nhờ học bổng toàn phần, đâu có tiêu tốn của ba mẹ ! Em có thể nói ra lời như vậy chứ? Chị đối xử với em thế , em tự biết mà! Chị lần này là bực bội chút thôi, do hơi bất công, chứ thực ra chị đâu có để đến sáu vạn đó. Nếu không ổn thì em cứ lấy hết được!”
Chị tôi đột nhiên đổi giọng, khóc lóc diễn như thật, lời nói ra càng vô lý đến khó hiểu.
Tôi đang định phản bác thì bắt gặp một nụ cười lạnh thoáng trên chị. Ánh chị liếc tay áo tôi, nơi đó đang được giấu một âm.
Lúc này, tôi mới hiểu, bèn bình tĩnh lấy âm trong tay áo ra, nhấn nút tạm dừng.
“Chị phát hiện ra .” Tôi thở dài, nhìn trước , chị trở nên xa lạ đến đáng sợ.
Chị không ngần ngại cầm lấy âm, kiểm tra chắc chắn dừng , trở lại vẻ bình thường.
Chị ném ‘cạch’ âm xuống bàn, ánh đầy khinh thường nhìn tôi.
“ trò vặt vãnh thế này tôi chơi chán . Thay vì nghĩ mấy chiêu trò này, không bằng mau mau đưa tiền đây.” Giọng nói của chị đầy mỉa mai, ánh thì tràn ngập coi thường.
“Trước đây tôi nói, chia đôi bốn vạn, chính chị không mà?” Tôi nhìn gương giả tạo ấy, cảm thật buồn nôn.
Chị ta bình thản lấy từ túi xách ra hai tờ giấy, đặt lên bàn:
“Đây là một tờ giấy vay nợ, một tờ là biên nhận. Cậu ký tên và điểm , sau đó chuyển toàn bộ sáu vạn tôi. Từ nay, ba mẹ chúng ta chia đều, trách nhiệm chăm sóc mỗi một nửa.”
Chị ta nói hào hứng lấy bút và lọ mực dấu ra đặt lên bàn.
Tôi cầm lấy tờ giấy, lướt vài dòng, đặt lại trên bàn.
“Trong số tiền đó, hai vạn là tiền giải ngũ của tôi, còn một phần là tiền lương tôi kiếm được. Nếu tôi đưa hết, thì chị mới cùng tôi chia đều trách nhiệm chăm sóc ba mẹ ? Nếu tôi không đưa, chị sẽ không lo ba mẹ à?”
Tôi nhìn chị, nửa cười nửa không.
Chị thản nhiên gật đầu: “Đúng . Cậu có nhà con gái phải chịu trách nhiệm chăm sóc cha mẹ giống như con trai không? Nếu cậu đưa tiền tôi, thì tôi sẽ chia đều trách nhiệm hiếu kính ba mẹ.”
“Còn về phần tiền giải ngũ của cậu ấy à? Cậu phải hiểu rõ, nếu ba mẹ không giữ lại cậu khi họ định bỏ thai, thì còn trên đời này? Khi đó có được cái gọi là tiền lương hay trợ cấp?”
“Mọi thứ trong nhà vốn dĩ phải thuộc về tôi! Nếu không có cậu thì đừng nói sáu vạn, mà bất kể ba mẹ có bao nhiêu, tất cả đều sẽ là của tôi! Là cậu chiếm lấy thứ thuộc về tôi!”
Chị nói, giọng đầy vẻ đắc và giận dữ, như thể tồn tại của tôi là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời chị.
12
Tôi nhìn chị đang mất hết lý trí của mình, cảm trơ trẽn của chị đạt đến cực điểm.