Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1Vn8bGYtgf
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Thái hậu đồng ý.
Cố Hoài cũng gật đầu.
Đời này, ta muốn xem xem, y cử ai đánh trận.
Việc của thiên hạ, nói lớn lao, cũng là việc của Hoàng thượng và đám đại thần.
Cố Hoài bận tới mức chẳng thấy bóng dáng, nhiều ngày không ghé hậu cung.
Thái hoàng Thái hậu, Thái hậu cũng theo đó mà lo âu.
Hoàng hậu, Quý phi đều lo âu.
Ta thực ra cũng bồn chồn.
Dù biết chúng ta không thua, ta vẫn sợ mất đi người nhà.
Ngày nào ta cũng niệm cầu, mong không phải phụ thân và hai huynh xuất chiến.
Mấy hôm sau có tin.
Hoàng thượng cùng các đại thần bàn bạc, kết quả là cử phụ thân của Hoàng hậu Lý Vi làm chủ soái, ba huynh của nàng theo quân phò tá.
Nhưng Thái hoàng Thái hậu, Thái hậu đều không hài lòng an bài đó.
Thái hoàng Thái hậu cho rằng, Lý tướng quân dù chiến công hiển hách, nhưng không quen thuộc Bắc cương.
Ông ấy tuy làm chủ soái, song một trong hai huynh của Thục phi (là ta) nhất định phải làm phó soái, hiểu rõ kẻ thù thì bách chiến bách thắng.
Thái hậu lại càng thẳng thắn hơn, bà bảo vẫn nên để nguyên binh tướng cũ, chính là phụ thân và huynh ta lên dẹp loạn.
Bà nói, đánh giặc bên ngoài, chớ nên mang chút tư tâm nào.
Hoàng hậu đã được sủng ái, cần gì để phụ thân và huynh mình lập thêm công lao, lấn át triều cương.
Khó mà không xảy ra họa bên ngoại.
Ta nhìn thì hiểu.
Tiền đề cho những lời bàn tán xôn xao của họ, vì tin rằng trận này dễ dàng như lần trước.
10 năm trước chinh phạt bọn chúng, năm nay vẫn thế thôi.
Vậy ai ra chiến trường, người ấy sẽ “hốt” hết công.
Sau khi thắng trận trở về, tất sẽ được phong hầu bái tướng.
Cố Hoài công khai thiên vị Hoàng hậu, muốn dâng hết công danh cho bên quốc trượng, quốc cữu.
Thái hậu và Thái hoàng Thái hậu thoạt trông như công tâm vô tư, tiến cử nhà ta, song kỳ thực là vì muốn giành công trạng cho phe mình.
Ngây thơ quá.
Thiển cận quá.
Ta là người ngồi nghe, tim đập thình thịch.
Cố Hoài, ngươi yêu Lý Vi nhường ấy, xin ngươi cứ kiên định nhé.
Hãy để phụ thân và huynh nàng xuất quân.
Đây là trận đánh mà phụ thân và các huynh đều sẽ chết.
Đời trước, ta là Hoàng hậu, người chết chính là phụ thân và huynh ta.
Đời này, nàng ấy là Hoàng hậu.
Nên đến lượt nhà nàng chết thay.
Thái hậu và Thái hoàng Thái hậu tỏ vẻ cương quyết.
Đối diện với sự bức bách của hoàng tổ mẫu và mẫu thân, Cố Hoài bắt đầu bối rối, y vẫn muốn lưu tiếng hiếu thảo, không dám phản bác thẳng. Bèn xoay sang hỏi ý ta:
“Thục phi, nàng nghĩ thế nào?”
Ta nghĩ gì cơ?
Dẫu ta có chuẩn bị trước, nhưng để tần phi nơi hậu cung nhúng tay việc triều chính, thật quá hoang đường.
Trời ơi, ta thật không biết làm sao cho phải.
Nhưng ta biết dập đầu.
Liền quỳ xuống dập đầu thật kêu.
Mọi người đã quá quen, đợi ta dập xong, sắc mặt ai nấy cũng dịu đi.
Ta nói:
“Thần thiếp to gan, xin Thái hoàng Thái hậu, Thái hậu, Hoàng thượng thứ tội. Thần thiếp từ lúc 10 tuổi được Tiên đế chỉ định là Thái tử phi, bèn bị mẫu thân cấm trong nội viện, ngày ngày theo các ma ma học lễ nghi. Tuy sinh ra ở võ tướng thế gia, nhưng thần thiếp lại chưa từng biết gì về trận mạc, nên không dám phát ngôn bừa bãi. Nhưng thần thiếp tin Thái hoàng Thái hậu, Thái hậu, Hoàng thượng anh minh. Từ khi Hoàng thượng đăng cơ đến nay, bách tính ngày một ấm no, ai cũng ngợi khen. Thần thiếp biết đó là nhờ công Hoàng thượng, Thái hoàng Thái hậu, Thái hậu, cùng Hoàng hậu nương nương.”
Nói dứt lời, ta bắt đầu run rẩy.
Một bài hùng biện vô nghĩa.
Nhưng xem ra có tác dụng, Hoàng thượng hơi đổi sắc, có lẽ nhớ đến việc từng phụ bạc ta, phất tay cho ta lui ra.
9
Cuối cùng, không ai muốn xé rách mặt mũi, đành mỗi bên nhượng bộ một chút.
Cố Hoài đạt được nhiều nhất, Thái hậu cùng Thái hoàng Thái hậu cũng mỗi người vớt vát một phần.
Chủ soái vẫn là phụ thân của Lý Vi, các phó tướng ngoài ba huynh của nàng, còn có một ngoại tôn bên nhà Thái hoàng Thái hậu, cùng một chất nam bên nhà Thái hậu cùng ra trận.
Ta nghe xong thấy cũng tốt.
Có điều, người đi đông quá, không biết có làm tăng thêm sổ sách của Diêm Vương hay không.
Ta xoa ngực, thấy thở rất êm.
Rất tốt, rất tốt.
Phụ thân hay tin an bài ứng chiến thì lo lắng, không dám trực tiếp gặp Hoàng thượng, sợ bị nghi ngờ, bèn gửi tin mời ta tới gặp.
Ta vui mừng khôn xiết mà tới.
Phụ thân bảo: “Doãn nhi, con có biết, bọn địch phương Bắc vừa tàn bạo như sói, lại quỷ quyệt như hồ ly. Bọn chúng thiếu thốn tài nguyên sinh tồn, cho nên dai dẳng chẳng khác gì gián, nhiều lần sang quấy. Đời trước, Thánh thượng cùng thế nhân đều ngỡ chúng ta đánh chúng thật dễ, thực ra không hề. Khi đó nhà ta thắng nhờ giàu kinh nghiệm, còn kẻ địch chưa chuẩn bị đủ. Lần này ắt hẳn chúng đã phòng bị rất kỹ, còn chúng ta lại phô trương khinh địch như thế. Trận này gian nan vô cùng. Phụ thân biết con bất mãn với Hoàng thượng, nhưng đây là đại cục thiên hạ, Doãn nhi, con…”
Phụ thân nhìn ta đầy lo lắng.
Ta rất tự hào nhìn phụ thân.
Đây chính là phụ thân ta, người đặt đại nghĩa thiên hạ trên mọi oán hận riêng.
“Phụ thân chớ lo.”
“Lần này người Hoàng thượng sai đi, có thể kinh nghiệm tác chiến phương Bắc chưa đủ, nhưng dù sao bọn họ cũng từng vào sinh ra tử, tuy ham chiến công nhưng lòng yêu nước vẫn có. Gặp quân địch đôi ba phen, họ sẽ bừng tỉnh, biết chỉnh đốn chiến lược. Chúng ta có lẽ sẽ đánh rất khổ cực, song một thời gian sẽ không đến nỗi thua đâu. Nếu chiến sự giằng co, Hoàng thượng sẽ phải điều chỉnh, khi ấy nhất định đến phiên phụ thân và hai ca ca xuất quân. Vậy nên phụ thân chớ lo lắng, chỉ cần chuẩn bị sẵn sàng.”
Phụ thân nghe xong, mắt sáng lên, như hãnh diện vì đúng là nữ nhi của người, bước chân nhẹ nhàng rời đi.
Trận chiến quả nhiên vô cùng gian nan.
Vừa trận đầu, cháu trai của Thái hoàng Thái hậu háo thắng muốn lập công đã gãy mất chân, phải vội đưa về.
Chất nam bên nhà Thái hậu cầm cự sang trận thứ hai thì bị cảnh đầu người rơi ngay trước mắt dọa cho sợ hãi, bèn mau mau lẩn vào quân doanh mà trốn.
Bọn họ cứ tưởng quân công dễ lấy, đâu biết quân công quý giá vô cùng.
Ấy là máu, là mạng, chân chính đao thương đối mặt để giành lấy!
Chỉ người xuất thân võ tướng mới hiểu rõ.
Cha con nhà họ Lý cũng coi như hảo hán, họ bền gan giữ vững chiến tuyến.
Chẳng mấy chốc, chiến sự lâm vào thế giằng co. Đôi bên bại thắng đan xen.
Chốn hậu cung trong thời gian này lại thêm 3 công chúa, 2 lần sảy thai.
Có lẽ cũng bởi lo nghĩ cho chiến trường, ngoài việc Hoàng hậu Lý Vi có thai thêm một lần, còn chẳng nghe tin ai có mang.
Ta than thở, trận chiến này, công lao lớn nhất là giúp hậu cung bớt đi vài tiểu hoàng tử phải chết yểu.
Và cũng nhờ đó, ta không phải thị tẩm.
10
Chớp mắt sang năm thứ hai, hậu cung truyền tin vui: Quý phi Niếp Hoàn Nhi lại mang thai!