Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUhxJbJDsc

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Tần phi địa vị thấp, nhà không có chỗ dựa, thì hạ thuốc thẳng tay vào đồ ăn thức uống.

Gặp ai như ta, gia thế cao, thân phận cũng cao, bọn chúng sẽ dùng chiêu riêng.

Thai lần trước của ta là bé trai, thai tượng rất vững, khiến ngự y cũng xót xa.

Nhưng Thái hoàng Thái hậu không chút nương tay.

Biết ta hay giận dỗi với Hoàng thượng, bọn chúng liên tiếp bày chuyện khiến ta ghen, làm ta uất hận công tâm, tức đến mức sảy thai ngay tại chỗ, muốn đổ tội cho ai cũng không được.

Nghĩ xem, ta đường đường là Hoàng hậu mà còn không giữ nổi con.

Đừng nói gì đến Quý phi.

Đời trước, Lý Vi dù được sủng ái, nhưng chịu không ít khổ sở vì mang thai.

Thân thể nàng vốn suy yếu, tử cung không tốt, rất khó giữ con.

Thêm những thủ đoạn kia nữa, càng không thể giữ.

Nàng mang thai 7 lần, chỉ đẻ được 2 công chúa, 5 đứa còn lại đều hỏng.

Thai nữ không giữ được, thai nam càng khỏi nghĩ

Vì những đứa con mà Lý Vi mất đi có cả nam lẫn nữ. Nên Cố Hoài không dám nghi ngờ có kẻ hãm hại riêng Lý Vi khiến nàng không thể sinh hoàng tử.

Dù sao, đứa cuối cùng Lý Vi mất đi cũng là một bé gái.

Đến lúc lâm chung, Cố Hoài cũng chỉ có 2 hoàng tử, đều do Niếp Hoàn Nhi sinh.

Đời trước, ai nấy đều chấp nhận số phận.

Đời này, ta không muốn thế.

Trước lúc nhập cung, ta đã tìm một cao nhân phụ khoa ẩn danh, giấu trong cánh tay ta một vật nhỏ, có thể bảo đảm 10 năm không thể hoài thai.

Để chắc chắn hơn, ta còn chặn tận gốc.

Chính là chủ động tránh né việc thị tẩm.

Không ngủ chung giường với Hoàng thượng, không chỉ vì ghê tởm y, mà còn để tự bảo toàn tính mạng.

7

Trong cung, ta mang danh Thục phi nhát gan lại ngoan ngoãn.

Được Thái hậu, Hoàng hậu nhắc nhở, ta không thể không tỏ chút thành ý, chủ động sai cung nữ dâng Hoàng thượng 1 lần canh, 1 lần điểm tâm.

Làm nhiều e phô trương, mà ta cũng lười, nên chỉ hai lần là đủ.

Hiệu quả lại rất rõ.

Chẳng đợi thái giám truyền lời thị tẩm, Hoàng thượng đích thân tới gặp ta.

Lúc y đến, ta đang viết kinh Phật.

Y đứng nhìn ta một lúc, rồi cất giọng bất ngờ:

“Thì ra an phận như vậy, còn tưởng nàng dùng chiêu ‘muốn bắt thì thả,’ nào ngờ xuất gia theo Phật rồi.”

Ta giật mình, quay lại thấy Cố Hoài, vội quỳ gối dập đầu.

Động tác quỳ dập đầu mỗi lúc một thuần thục hơn.

Đời trước ta nghiệm ra, người của hoàng gia, dù cao quý tột bậc, vẫn thích thấy kẻ khác quỳ lạy phủ phục dưới chân.

Nhất là dập đầu, khi thấy có người tự nguyện dập đầu trước họ, tự tôn của họ sẽ phình to, cảm giác duy ngã độc tôn được thỏa mãn.

Họ sẽ nảy sinh ý khoan dung và ban thưởng với người quỳ ấy.

Ta không cần được khoan dung hay ban thưởng. Ta chỉ mong họ cao hứng mà mau cút, hoặc để ta cút cũng tốt.

Quả nhiên, vẻ mặt Cố Hoài dịu hẳn.

“Trẫm còn tưởng nàng co đầu rút cổ mãi, cả đời không tìm tới trẫm. Canh và điểm tâm nàng gửi tới rất ngon.”

“Tạ ơn Hoàng thượng.”

Ta lại dập đầu.

Y đỡ ta đứng dậy: “Việc gì phải đa lễ vậy, giữa trẫm và nàng đâu cần thế.”

Ta nghĩ thầm, nếu ta không thế, người sớm chém đầu ta, tru di cửu tộc ta mất.

Ta đành tiếp tục giả bộ.

Ta ngẩng đầu nhìn y, cố ý lộ chút e thẹn của nữ nhi.

Y hiếm khi thấy ta như thế, lập tức ánh mắt chợt lóe vẻ si mê, muốn kéo ta lên giường.

Ta chỉ thấy ghê tởm, nhưng chẳng dám phản kháng, đành tự an ủi lòng mình.

Nghĩ thầm, không thoát được thì cứ xem như bị chó cắn.

Ai ngờ, y còn chưa lột xong áo ngoài của ta, tiểu thái giám bên ngoài đã gào ầm lên rằng Hoàng hậu nương nương chuyển dạ, mời Hoàng thượng mau tới.

Cố Hoài xô ta ra, cuống cuồng chạy đi.

Đời trước, gặp cảnh này, hẳn ta sẽ tức chết.

Nhưng giờ thì…

“A di đà Phật, cảm tạ Lý Vi, thật lòng cảm tạ.”

Ta nhìn về phía cung Hoàng hậu, thành kính vái lạy.

Hôm sau, tin truyền đến, Lý Vi hạ sinh Trưởng công chúa bình an, Hoàng thượng ban thưởng hậu cung.

Đó là hài tử đầu tiên của y, lại do người y yêu nhất sinh ra.

Y mừng khôn xiết, không kìm nổi vui sướng, tiện thể quên béng một “tiền thê” là ta.

Chờ y nhớ tới việc ta còn đang đợi y tới lật bài…

Hài tử thứ hai của y ra đời, là Hoàng trưởng tử do Niếp Hoàn Nhi sinh.

Cố Hoài cười đến chẳng khép được miệng, Thái hậu cũng vui, Thái hoàng Thái hậu càng vui, ban đại xá thiên hạ, người trong cung ai ai cũng có thưởng.

Tiểu cung nữ của ta cũng lĩnh được 5 lượng bạc, mừng quá hướng về tẩm cung Hoàng thượng quỳ tạ hồi lâu.

Niềm hân hoan chưa qua, Cố Hoài mới sực nhớ còn có ta chờ được sủng hạnh, nói đầy mong đợi:

“Doãn nhi, chúng ta cũng sớm sinh con thôi, nàng hãy sinh cho trẫm một công chúa xinh đẹp giống nàng.”

Ta thầm rủa: “Cút đi, cẩu nam nhân, ta chẳng sinh cho ngươi đứa nào đâu.”

Nhưng ngoài mặt, ta vẫn e ấp đáp: “Thần thiếp xin tuân chỉ.”

Y đang phấn khởi, nhưng ngay lập tức chuyển thành khó chịu.

Y cau có: “Thật xúi quẩy.”

Nói xong, hất tay áo bỏ đi.

Ha ha, ta tới ngày nguyệt sự.

Ngẫm xem, ông trời quả thật đứng về phía ta, theo lẽ phải còn vài ngày nữa mới đến, nay lại tới sớm hơn.

Vào cung hơn 1 năm, thân là ái nữ của trọng thần nhất phẩm nhưng vẫn chưa được thị tẩm lần nào, vả lại không ai bắt bẻ được lỗi gì.

Từ Thái hoàng Thái hậu đến tiểu cung nữ đều than rằng, ý trời vậy.

8

Kế hoạch thị tẩm mới còn chưa kịp manh nha, tin dữ từ Bắc cương truyền về: Biên ải bị ngoại địch tấn công.

Thế là, tên cẩu hoàng đế kia chẳng còn lòng dạ nghĩ đến việc “ngủ” với “tiền thê” này nữa.

Y triệu đại thần vào suốt đêm bàn kế đối phó.

Vấn đề ấy quả khó thật.

Đời này, ta sở dĩ cam tâm nhường ngôi Hoàng hậu phần nhiều cũng vì nguyên do này. 

Ta không muốn phụ thân và huynh ta lại dấn thân.

Đám giặc kia, lần trước xâm phạm biên giới là hơn 10 năm trước, khi đó bị phụ thân ta đánh bại, ký hiệp ước đình chiến 10 năm.

Chính nhờ công lao này mà phụ thân ta được phong công thần, Tiên hoàng cũng ban cho ta thân phận Thái tử phi, để tỏ long ân.

Lần này, chúng lại đến, ta biết càng khó đánh hơn, chúng đã lợi hại hơn, từ gián thành sói đói, còn khôn ngoan hơn hồ ly.

Đời trước, dẫu chúng ta thắng, nhưng vẫn phải trả giá đắt: 10 vạn đại quân tử trận, phụ thân và hai huynh ta đều chết, còn đệ đệ ta tàn tật.

Đúng lúc ấy, ta lại vì ghen tỵ, tranh đấu khắp hậu cung, nhất là làm khó Quý phi Lý Vi không ít.

Cố Hoài giận muốn phế ta, đưa ta vào lãnh cung.

Chỉ còn thiếu một đạo thánh chỉ mà thôi.

Đúng khi ấy, tin chiến trận truyền về, nhà ta vì y mà chết, tàn.

Chỉ còn mình ta, một Hoàng hậu không con, lẻ loi trơ trọi.

Thái hoàng Thái hậu chuyên tính kế với ta cũng chột dạ, bảo đừng phụ tấm lòng của các tướng sĩ thiên hạ.

Thế là ta giữ được ngôi hậu, nhưng tâm đã chết.

Ta cầu xin Thái hậu, người xưa nay vốn có chút thương hại ta.

Mong được tới chùa Hoàng tự xuống tóc tu hành, vì phụ thân và các huynh, vì thiên hạ cầu phúc.

Tùy chỉnh
Danh sách chương