Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi nhìn hai mẹ con họ — một người khóc, một người diễn —
bỗng thấy giới này không cần bạo lực để giết chết một người phụ nữ,
chỉ cần một gia đình như này là đủ.
Càng ồn ào, người xem càng đông.
nào, mấy hàng xóm quanh khu tụ lại, chen chúc ở cổng, xì xào bàn tán.
Thấy có khán giả, mẹ chồng tôi diễn càng hăng.
Bà giơ tay quệt nước mắt, giọng nghẹn, trông khác gì minh tinh màn ảnh:
“Là mẹ sai, mẹ không nên ăn dâu tây.
Mẹ không xứng đáng ăn dâu tây!
Mẹ không con dâu coi dâu tây là trọng đại đến .
Ở quê mẹ trên núi, thứ này gọi là trái Cao Lệ, bao nhiêu mà có!
Con thích ăn, mẹ đi hái cho.
Đừng giận mẹ nữa, về nhà đi, nghe không?
Mẹ thương con nên mới đến chăm sóc, vậy mà con lại chê bai.
Thôi, mẹ đi đây, không đến nữa!
Già rồi, vô dụng rồi!”
Âm thanh ấy nức nở, đứt quãng, rót vào tai mọi người như một bản nhạc buồn.
Xung quanh, mắt bắt đầu dồn hết về phía tôi.
Có người thì thào:
“ nhỏ xíu mà cũng ầm lên, đáng không?”
“Phải đó, một cân dâu thì bao nhiêu tiền đâu, lại nỡ để người già tủi thân vậy chứ.”
“Cha mẹ thì nào cũng nghĩ cho con , con lại tính toán từng miếng ăn.
thân bà cụ, bị dâu mắng … dâu tây!”
“ cha mẹ dễ. Không giúp thì bị nói là vô dụng, mà giúp rồi lại bị xem là phiền.
Thôi, người già như mình, sống chi nữa cho mệt…”
Mỗi câu, như mũi tên găm thẳng vào tôi.
Những nhìn, những lời xì xào, những chiếc điện thoại đang giơ lên chuẩn bị quay —
tất cả như một pháp trường vô hình.
Tôi cắn chặt môi, tay lên, cổ họng nghẹn lại.
Rồi — bùng nổ.
“Bà ta! Chính bà ta!
Bà ta bắt tôi ăn chỗ dâu còn dính rau hẹ trong kẽ răng bà ta đấy!
Một đĩa dâu vị bánh hẹ!
Các người không?
Các người ăn thử xem!!!”
Giọng tôi khản đặc, rách toạc giữa không trung.
Mấy người xung quanh im bặt.
Không ai lên tiếng.
Chỉ còn lại tiếng gió, nhìn nửa thương hại, nửa khinh miệt —
như thể tôi mới là kẻ điên giữa giới này.
6.
Tôi gần như phát điên.
Cả người lên, tim đập loạn, cơn giận nóng đến tận óc.
Tôi nghiến răng, nhìn chằm chằm Thành Công, từng chữ bật qua kẽ môi:
“Trả điện thoại lại cho tôi. Nghe rõ không? Trả lại!”
Anh ta ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu, nhìn tôi bằng nhìn tôi chưa bao thấy qua trong suốt cuộc hôn nhân này.
Không còn là chồng tôi nữa — mà như thể tôi là kẻ thù giết cả nhà anh ta, là người anh ta hận đến tột cùng.
Tôi siết chặt nắm đấm, dồn hết sức, đấm thẳng vào ngực anh ta:
“Tôi bảo anh trả lại điện thoại cho tôi!”
Bốp!
Một tiếng chát vang lên.
Anh ta tát tôi.
tát ấy đầu tôi choáng váng, tôi ngã nhào xuống nền.
Tai ù đi, giới như lùi lại vài bước.
Ngay đó, điện thoại reo.
Anh ta liếc nhìn, rồi như nổi điên, dùng hết sức ném mạnh xuống sàn.
Rắc!
Màn hình vỡ nát.
Tiếng chuông cũng im bặt.
Không còn gì nữa — chỉ còn lại sự im lặng.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi trước màn hình tắt hẳn, tôi kịp thấy dòng chữ nhấp nháy:
“Mẹ gọi đến.”
Mẹ tôi.
Người duy nhất tôi có trên đời này.
Tôi không kìm được nữa, cả người lên phẫn nộ, sợ hãi, nỗi tủi nhục dồn nén bấy lâu.
Tôi bật dậy, dồn toàn bộ sức lực đá thẳng vào giữa hai chân Thành Công.
Anh ta hét lên một tiếng khàn đặc, quỵ xuống ôm bụng, co người lại.
Tôi chộp lấy chiếc điện thoại vỡ, loạng choạng định bỏ đi.
Nhưng mẹ chồng lao tới, giữ chặt lấy tay tôi.
Tôi vùng vẫy, cố thoát, tiếng la hét, tiếng đồ vật rơi vỡ hòa thành một mớ hỗn loạn.
Mắt tôi nhòe đi, mọi thứ xoay vòng, rồi —
tất cả chìm vào bóng tối.
7.
mở mắt lần nữa, tôi nằm trong phòng ngủ ở nhà.
Không qua bao lâu, chỉ thấy đầu đau như búa bổ, cổ họng khô rát.
Bên cạnh, Thành Công ngồi gục đầu, hai tay bấu chặt lấy tóc, vai nhẹ.
Tiếng bước chân ngoài vọng vào, tôi vội nhắm mắt lại, giả vờ chưa tỉnh.
“Thành Công à, con phải ăn chút gì đi chứ.
Con như vậy mẹ nhìn mà xót lắm.”
“Không ăn.
Mẹ ơi, hay là mình tới bệnh viện đi?
Cả đêm rồi, con sợ cô ấy có .”
“Ôi giời ơi!” – mẹ chồng tôi kéo dài giọng, như người từng trải đang răn dạy:
“Mẹ đẻ bao nhiêu năm, có nào hại cháu mình chưa?
Không đâu, phụ nữ mang thai là .
Cô ta vốn yếu lại kén ăn, thứ này không, thứ kia không, tật đó là con chiều mà .
Ăn uống phải đơn giản mới khỏe người.
phụ nữ mang bầu thì cứ như gà đẻ trứng vàng!
xưa mẹ sinh con, máu còn chưa cầm, kéo quần lên là xuống bếp nấu cơm rồi đấy!”
Giọng Thành Công rẩy, nghe như đang cố nén giận:
“Thời nay khác rồi mẹ. Huệ Huệ nhỏ được nuông chiều, chưa từng chịu …”
Giọng mẹ chồng liền trở nên cứng rắn, cay nghiệt hơn hẳn:
“Chưa từng chịu , thì phải học chịu !
Đàn bà mà trải qua đau đớn, thì sau này dựa vào ai?
Sau này có con, cả nhà phải một mình con gánh hết ?
nào cũng phải hầu hạ nó, rồi nó lại dám đá con à?
Đáng lẽ con phải dạy nó một trận cho nhớ đời!
không sửa thói hư đó, sau này người chịu chính là con đấy!
Thôi, ăn cơm đi, mặc kệ nó.
Nếu lát nữa mà vẫn chưa tỉnh, mẹ lấy kim châm vào huyệt nhân trung, đảm bảo nó tỉnh ngay!”
Tiếng dép lẹp xẹp dần xa, cửa phòng cạch một tiếng khép lại.
Bên trong, chỉ còn lại im lặng.
Tôi mở mắt.
sáng ban hắt qua rèm cửa, phủ lên căn phòng một màu xám đục.
Tôi nằm đó, tim vẫn đập loạn.
Mọi ban nãy… liệu có ?
Hay chỉ là một cơn ác mộng quá giống —
mà tôi, lại đang sống trong chính cơn ác mộng ấy.
8.
Tôi Thành Công là bạn cùng lớp đại học.
Anh ấy theo đuổi tôi suốt bốn năm trời, không nào ngừng.
Tôi là người ham ngủ nướng, anh ấy mỗi sáng đều chạy xuống căn-tin tranh mua bánh bao nhân thịt rồi mang về tận giường cho tôi ăn sáng.
tôi đi thực tập, nơi cách trường hơn hai chục cây số,
anh ấy đạp xe cả quãng đường chỉ để mang đến cây kẹo hồ lô cuối cùng tranh được ở cổng trường.
đầu tiên mùa đông có tuyết rơi,
tôi kéo rèm cửa thấy một người tuyết to đùng … anh ấy — đứng bên cạnh, má đỏ ửng lạnh đến tê tái.
Tôi gia cảnh anh không khá,
nhưng nếu trong túi có một , anh sẵn sàng tiêu tám hào cho tôi.
tôi gật đầu ý quen anh, cả khoa xôn xao.
Ai cũng nói:
“Cậu ấy đúng là lấy nước chảy đá mòn, lấy bền bỉ đổi lấy được tình rồi.”
Đám con trai trầm trồ:
“Thì kiên trì theo đuổi kiểu ‘dính như sam’… cũng có thành công !”
Còn đám con gái thì nhìn tôi đầy kinh ngạc:
“Chắc cậu ấy mù rồi. Người như Thành Công mà cũng gật đầu ý được à?”
Tốt nghiệp xong, chúng tôi nhau thêm ba năm.
Trong ba năm ấy, anh đối với tôi vẫn trước sau như một — từng chút từng chút đều chăm sóc chu đáo.
cầu hôn, anh mua một chiếc nhẫn kim cương nhỏ xíu, giá hơn mười ngàn tệ.
Tôi , số tiền đó là anh vất vả thêm từng tích cóp được.
Dù viên kim cương ấy nhỏ đến mức phải soi kỹ mới thấy,
nhưng tôi vẫn cảm động đến mức nước mắt lưng tròng.
Thời điểm đó, tôi tin sâu sắc một điều:
“ một người đàn ông, không cần nhìn anh ấy có bao nhiêu tiền.
Mà hãy nhìn xem anh ấy có sẵn sàng tiêu bao nhiêu cho mình.”
Tôi từng nghĩ, anh ấy có thể không giàu, nhưng sẽ tôi cả đời.
Còn tiền bạc… thiếu một chút cũng .
Chúng tôi có thể cùng nhau cố gắng, cùng nhau kiếm từng .
… Nhưng hóa , tôi sai.
Rất sai.
9.
tôi nói với bố mẹ rằng mình lấy Thành Công, mẹ tôi phản đối quyết liệt.
đó mà quan hệ giữa tôi bố mẹ trở nên vô cùng căng thẳng.
Tôi thậm chí còn đập bàn tuyên bố với họ:
“Hỏi ý kiến là con tôn trọng bố mẹ.
Nhưng cưới thì có cần sổ hộ khẩu đâu.
Bố mẹ ngăn được ?”
Mẹ tôi ấy chỉ lặng im, mắt tràn đầy thất vọng xót xa, môi mím chặt, không nói gì suốt một hồi lâu.
Cuối cùng, họ cũng không cản nổi tôi.
ý buông câu:
“Được, nếu nhất quyết cưới thằng đó, thì đừng mong nhận một hồi môn nhà này!”
ấy tôi “bản lĩnh”, “kiêu hãnh”.
Tôi nghĩ: không cần! Tiền các người, con không thèm!
Nhưng đến đám cưới sự,
bố vẫn lặng lẽ đưa cho tôi một chiếc thẻ ngân hàng, kèm câu thở dài:
“Mẹ con là người ngoài miệng thì sắc như dao, nhưng tim lại mềm như đậu phụ.
Dù con có hiểu hay không, bà ấy thực lòng chỉ tốt cho con.
Còn bố… bố chỉ hy vọng lựa chọn của con là đúng.
Con gái à, con là ruột thịt trong tim bố mẹ.
cha mẹ, thấy con mình sắp phải mà không ngăn nổi… không xót cho được?
Nhớ lấy, có gì — phải là người đầu tiên gọi cho bố mẹ.”
đó, tôi vui lắm.
Cảm thấy mình thắng một trận chiến quan trọng với gia đình.
Cảm thấy bố mẹ cuối cùng cũng phải “chịu thua” trước tình của tôi.
Nhưng bây nghĩ lại…
Tôi đâu có thắng.
Người thua, chỉ có họ — một tôi từng được thương bao.