Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi đứng góc nhìn của kẻ ngoài , thấy dáng vẻ ngang ngược của mình, nghe thấy chính mình nói:
“Đừng chống đối nữa, nếu không anh sẽ chết đói.”
Từ Nghiêm đỏ hoe mắt, giận dữ đẩy tôi ra, gào rằng anh hận tôi.
tôi thì cười lớn, chẳng quan tâm gì, không rốt đang cười chính mình hay người khác.
Tôi bừng tỉnh, trán đẫm mồ hôi.
Nắm chặt chăn trong , tôi không dám phát ra tiếng động nào.
Từ Nghiêm lơ mơ mắt, cái đuôi khẽ quấn lại gần:
“Ác mộng à?”
“Không sao, anh ngủ đi.”
Tôi điều chỉnh nhịp thở, lại thản nhiên nằm vào lòng anh như không có chuyện gì xảy ra.
Ngẩng đầu nhìn, phát hiện chiếc nhẫn mà trước đó anh ném vào góc phòng, giờ đã được xỏ vào sợi dây bạc, đeo ngay trước ngực anh.
Tôi hít thở nhẹ nhàng hơn, trong lòng vừa vui, lại vừa sợ.
cùng, tôi nhìn càng lâu càng thấy sợi dây đó… không giống một món trang sức, mà giống một sợi xích đang buộc anh.
Trước khi trời sáng, tôi lại một lần nữa kiểm tra dấu ấn của anh, xác nhận khế ước đã được giải trừ hay chưa.
18
Ngày trở về, trời đổ một trận mưa lớn.
Tựa như đang báo hiệu một câu chuyện sắp đi đến hồi kết.
Tôi đến lúc này , công việc và sống trước kia của Từ Nghiêm không hề thành phố tôi đang sống.
là một chuyến công tác, vậy mà anh tôi giữ chân lại nơi này.
Lúc rời đi, tôi cảm nhận được ràng sự hụt hẫng trong ánh mắt anh.
“Từ Nghiêm, anh có muốn tiếp tục lại đây không?”
Trước khi bước vào nhà ga, tôi bất chợt dừng lại hỏi anh.
Nhưng có lẽ anh đã tôi doạ sợ quá rồi, cứ nghĩ tôi lại sắp dùng mấy trò buộc trước kia.
“Không… tôi sẽ về cùng em.”
Anh căng thẳng đến mức lộ cả mặt, tôi thấy hết.
Tôi gật đầu, bình thản đáp:
“Đi thôi.”
Dù sao anh đang có vợ, mà yêu ma muốn tìm lại tình yêu , thì ít nhất độc thân đã chứ.
đường về, tôi nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn lâu.
cùng, lặng lẽ tháo nó ra, bỏ vào túi .
19
khi về nhà, tôi tủ khoá, giấy chứng nhận kết hôn ra.
Đặt nó ngay vị trí dễ thấy nhất trong phòng khách.
Trước khi Từ Nghiêm trở về, tôi cứ lặp đi lặp lại cách mình sẽ lời.
Nên xin lỗi chân thành?
Hay nói rằng lương tâm tôi vừa thức tỉnh, cảm thấy mình trước kia quá đáng, giờ muốn trả lại tự do cho anh?
Hay là giữ phong cách ban đầu, thẳng thừng tuyên bố tôi đã chán anh, giờ muốn đá anh đi?
Nghĩ đến đau cả đầu.
Mãi cho đến khi anh về, tôi ngủ thiếp đi ghế sofa.
Người đàn ông ấy chăn trong phòng ngủ đắp cho tôi.
Lặng lẽ thu dọn đống lộn xộn bàn.
đó, như thường lệ, anh thắt tạp dề, đi vào bếp.
Tôi mắt, nhìn bóng lưng anh.
Giấy chứng nhận kết hôn đã tôi giấu dưới người.
Quả nhiên, tôi không nỡ.
Tôi không thể đối mặt trực tiếp nói ra sự thật ấy với anh.
20
Thế là, tôi bắt đầu thói quen sáng đi sớm, tối về muộn.
Từ Nghiêm nhắn tin hỏi tôi mấy giờ sẽ về nhà.
Tôi ngồi xổm trước cửa một cửa hàng tiện lợi, trả lời qua loa:
“Tiếp khách, chưa .”
Liên tục một tuần như vậy.
cùng, anh bắt đầu thấy không vừa lòng.
Tối đó, anh đợi tôi về rồi, cực kỳ miễn cưỡng vén chăn, rúc vào mép giường, nằm thẳng người như một vạch dài, như thể giữa chúng tôi có một con sông cách biệt.
Tôi cố ý vươn chạm vào cằm anh.
Từ Nghiêm xấu hổ đến phát cáu, đẩy tôi ra, nhưng lực yếu:
“Thì ra cô nhớ đường về? Tránh ra, đừng chạm vào tôi.”
Tôi cố ý gây ra tiếng động, lật người xuống giường đi bật đèn, gằn giọng nói với anh:
“Ai muốn chạm vào anh chứ? Tưởng tôi ham hố sao?”
Rồi giả vờ buột miệng:
“Dấu ấn của anh tôi đã gỡ từ lâu rồi, muốn đi đâu thì đi.”
cùng, tôi sang ngủ phòng bên cạnh.
Cách một bức tường, rốt tôi không nghe thấy tiếng của Từ Nghiêm nữa.
Nhưng trái tim tôi bức tường đó ngăn lại rồi.
21
Ngày chiến tranh lạnh, tôi không về nhà.
Tôi gửi cho Từ Nghiêm một tin nhắn:
【Anh bây giờ đã tự do rồi, nhưng tôi dạo này bận. Tháng đi làm thủ tục ly hôn, tôi sẽ báo anh.】
Tôi nhìn ô cửa sổ tầng 21 tối đen như mực, nằm ngủ cả đêm trong xe.
Sáng hôm tỉnh dậy, toàn thân đau nhức, lưng cứng ngắc.
Tôi quay về ngủ bù.
cửa, tôi nhìn thấy bình hoa hồng mà Từ Nghiêm vừa thay mấy hôm trước đã héo rũ.
Trong lòng bỗng nghẹn lại.
Tôi nhấc nó vứt vào thùng rác, nhưng vừa nâng đã lại hạ xuống.
Tôi không vào phòng ngủ, mà trực tiếp đổ người sofa, nhắm mắt lại.
Đầu óc tôi nặng nề, tai ù đi.
Từng đợt, từng đợt.
Giống như có ai đó đang nức nở.
Tôi bất chợt mắt, bước thẳng về phía phòng ngủ của mình.
“Từ Nghiêm?”
Người đàn ông kia đang trốn trong tủ quần , ôm chặt quần của tôi, thân hình cao lớn co rúm lại trong một góc, trông vừa đáng thương vừa buồn cười.
“Sao anh chưa đi?”
Tôi cứ nghĩ anh đã rời đi rồi, tối qua đèn không bật.
Anh ngẩng khuôn mặt ướt đẫm, đôi mắt đỏ hoe:
“Tôi dựa vào đâu mà đi?”
“Tôi đã anh tự do rồi mà.” Tôi quỳ xuống đối diện với anh.
“Trước đây là tôi sai, luôn dùng dấu ấn buộc anh. Xin lỗi.”
Tôi chân thành nói lời xin lỗi.
“Bây giờ tôi nghĩ thông rồi. hôn nhân này từ đầu vốn đã không công bằng, tôi không nên anh lại bên tôi.”
Từ Nghiêm buông chiếc váy của tôi, nắm tôi:
“Cô nói bỏ là bỏ? Không hỏi xem tôi có muốn không sao?”
Nước mắt anh đang rơi.
Tôi rút một tờ khăn giấy, giúp anh lau đi.
“Sao anh lại không muốn? Hôm chúng ta giấy kết hôn, anh đã nói ràng, cả đời này sẽ không yêu tôi.
“Từ Nghiêm, người như tôi không xứng đáng được yêu, đến bây giờ tôi hiểu điều đó.”
Tôi đặt chuyến bay sớm nhất, tự mình tiễn anh về.
“Từ giờ trở đi, anh có thể chọn người mà mình thực sự yêu. Không cần lại thành phố xa lạ này nữa.”
22
“Tôi không đi! Mấy lời trước kia không tính!”
Giọng nói khàn khàn, mang theo nghẹn ngào nhưng cứng đầu, dứt khoát từ chối.
Từ Nghiêm nhìn tôi, cùng không rụt rè như trước nữa.
“Là cô đã tôi đi theo, tôi đã phản kháng, nhưng cùng tôi đã chấp nhận.
“Vậy mà khi tôi bắt đầu muốn mỗi ngày được gặp cô, thì cô lại muốn tôi rời đi.
“Dựa vào đâu mà mọi thứ do cô quyết ?
“Ưu Lam, cô đúng là quá , lúc nào đối xử với tôi.”
Sự trách móc của anh mang theo giọng mũi ướt át, chẳng có tí sức uy hiếp nào.
Tôi lại càng không hiểu:
“Chính vì tôi muốn đối xử tốt với anh nên buông .”
một hồi im lặng, tôi nâng cằm anh , anh nhìn tôi:
“Vậy bây giờ anh trả lời tôi — anh yêu tôi không?”
“Tôi không . Tôi là tôi muốn mỗi ngày được nhìn thấy cô.
“Nghe cô nói bảo tôi đi, tôi thấy đau lòng, muốn khóc. Tôi không đó có là yêu không.”
Anh nói mơ hồ không , mà tôi thì không hiểu nổi.
“Vậy chắc là không rồi. Có khi anh tôi quen rồi, mắc cái gì đó… gọi là Stockholm chăng?”
Tôi bình tĩnh phân tích.
Từ Nghiêm tức đến muốn ngất, nói thẳng:
“Tôi không có bệnh! Tôi muốn cô dỗ tôi một chút. Cô không thể dỗ tôi thêm một lần nữa sao?”
Thì ra bao lâu nay tôi áy náy là vô ích.
Hoá ra… anh thích được tôi buộc?
“Vậy tôi thật sự sao?”
Tôi lặng lẽ huỷ vé máy bay trong điện thoại.
“Lúc cô không ý đến tôi thì chính là , lúc cưới chưa bao lâu mà cô đã đi uống rượu, về nhà muộn vậy.”
Chiếc đuôi của Từ Nghiêm lại xuất hiện, đập vào tủ quần phát ra tiếng cộc cộc.
“Hôm đó cô say rượu, là tôi bế cô vào phòng ngủ. Tôi cứ tưởng hôm cô tỉnh sẽ cảm ơn tôi, nào ngờ cô nói cô mất dép.
“Cô không thì là gì? Cô lén giải trừ dấu ấn, tôi thì giả vờ không , mặt dày lại bên cạnh cô.
“Thích thì đến gần, hết thích thì bỏ rơi.
“Ưu Lam, cô nói xem cô có không?”
Anh vừa nói vừa khóc.
Tôi nghe mà không nhịn được cười:
“Được rồi, tôi không đuổi anh nữa, đừng khóc, mùi hương người anh sắp làm tôi ngất rồi đấy.”
Chẳng lẽ anh quên mình là yêu ma rồi sao?
Giờ mùi thơm nồng đến mức muốn khiến người ta hôn mê.
Từ Nghiêm nhân cơ hội cởi khuy cổ:
“Vậy cô đánh dấu lại đi, nếu không tôi không yên tâm.”
Ngay trước khi nụ hôn rơi xuống, tôi nghe thấy anh khẽ thì thầm lần nữa:
“Ưu Lam, anh yêu em, cả đời này anh sẽ luôn yêu em.”
(Kết thúc)