Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/BIGaA8h1s

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

7.

Khi ma ma bên cạnh Hầu phu nhân tới phủ “áp người”, ta đang ở bên Chiêu Dương công chúa.

Công chúa tuổi tác xấp xỉ ta, từ nhỏ đã thân thiết như tỷ muội.

Năm nay nàng thành thân, được hoàng thượng ban cho phủ công chúa riêng, từ đó qua lại với ta càng thêm tiện lợi.

Ta bảo Bảo Chi lui ra, rồi đem chuyện ngày hôm qua kể rõ rành rọt cho công chúa nghe.

Nghe xong, nàng đặt ly trà xuống, khẽ nhíu mày:

“Ồ? Vào phủ người ta mà dám tự tiện lên đường chính, lại còn muốn răn dạy đích nữ nhà người? Chuyện này thật đúng là… xưa nay chưa từng nghe đến!”

“Bổn cung cùng ngươi đến đó, xem xem rốt cuộc là ai không biết trời cao đất dày.”

Ta theo sau ma ma cậy thế lẫm liệt kia đến tiền sảnh.

Chiêu Dương công chúa thì ẩn thân sau bình phong, ung dung thưởng trà, chẳng ai trong đại sảnh phát giác ra sự có mặt của nàng.

Lúc này, Hầu phu nhân phủ Thành Dương – Chu thị – đang ngồi ở thượng vị cùng mẫu thân.

Dù mình mặc gấm vóc ngọc ngà, châu ngọc đầy người, nhưng dáng vẻ vẫn lộ rõ sự quê kệch của người phất lên từ chốn hàn vi.

Chu thị vốn là cung nữ hầu cận bên cạnh Thái hậu, nhờ giỏi chăm hoa nuôi cỏ mà được Thái hậu trọng dụng.

Về sau gặp biến trong cung, một lần liều mình cứu giá mới được Thái hậu ban hôn, gả cho Thành Dương hầu.

Ta bước vào, thi lễ đúng quy củ:

“Vãn bối bái kiến Thành Dương Hầu phu nhân.”

Chu thị ánh mắt lạnh lẽo, như nhìn một con kiến hèn hạ dưới chân:

“Quỳ xuống!”

Ta đứng thẳng giữa sảnh, thái độ điềm đạm mà không mất tôn nghiêm, chậm rãi đáp lời:

“Ta chỉ quỳ vì thánh ân, hoặc vì song thân trưởng bối. Hầu phu nhân e rằng… chưa xứng để ta hành đại lễ này.”

Sắc mặt Chu thị chợt biến, nàng ta tức giận đập mạnh bàn, khiến ly trà trên bàn cũng rung bắn lên:

“Tốt lắm! Miệng lưỡi quả nhiên sắc bén!”

“Lúc Phỉ Nhi muốn gả vào phủ Giang các ngươi, ta đã chẳng tán thành,” Chu thị cất giọng đanh thép, “Một đích nữ mà phải gả cho thứ tử, vốn đã là hạ giá.”

“Nào ngờ đã gả vào rồi, còn phải chịu đựng tức giận từ một tiểu cô như ngươi?”

“Nếu hôm nay ta không dạy cho ngươi một bài học, chẳng phải thiên hạ ai cũng có thể xem thường phủ Thành Dương hầu sao?”

Nói đoạn, bà ta liếc mắt ra hiệu cho ma ma đứng cạnh. Mụ ta lập tức xắn tay áo, định xông lên giáng đòn.

“Á á —!”

Chưa kịp tới gần, đã bị Bảo Chi tung một cú đá chí mạng thẳng vào bụng dưới, cả người lăn lông lốc bay xa hai trượng.

Tiểu nha đầu này còn cố tình ra đòn lệch hướng, đạp luôn cả người ma ma kia về phía Chu thị. Chủ tớ hai người đụng nhau ngã lăn ra đất, ôm nhau lộn nhào.

Tiếng vòng tay va vào nhau leng keng, trâm ngọc trên đầu Chu thị rơi rụng đầy đất, nước trà văng tung tóe khiến lớp phấn son trên mặt bà ta nhòe nhoẹt như tranh vẽ hỏng.

“Loạn rồi! Các ngươi coi trời bằng vung, tưởng ta không trị được các ngươi sao?!”

Chu thị lau nước trên mặt, giận dữ nhào tới, định giáng một bạt tai về phía ta.

Bàn tay vừa vung lên liền bị mẫu thân ta đón lấy, ánh mắt bà sáng rực, giọng nói vang dội đầy uy nghi:

“Hầu phu nhân thật uy phong quá đấy! Lợi dụng lúc tướng công ta không có nhà, liền muốn ỷ thế khi dễ mẹ con ta phải không?”

“Mẫu tử ta luôn giữ lễ phép, một mực nhẫn nhịn, vậy mà ngài lại được đằng chân lân đằng đầu, ép người quá đáng!”

“Hôm nay ta nói thẳng: Người không vừa ý mối hôn sự này, đâu chỉ có mình ngài. Phủ Giang chúng ta cũng chẳng thiết gì làm thông gia với hạng người như ngài!”

“Mọi lời dư thừa đều vô nghĩa,” mẫu thân đứng dậy, mặt không đổi sắc, lạnh giọng phán quyết,

“Phủ Giang chúng ta sẽ gửi đến một phong hòa ly thư, xem như kết thúc mối lương duyên này. Hầu phu nhân, xin mời trở về cho.”

Dứt lời, bà không nể mặt mà hất tay Chu thị ra, mạnh đến mức khiến thân người bà ta loạng choạng một bước.

“Các ngươi… các ngươi dám!”

Chu thị trợn trừng mắt, gần như hét lên:

“Các ngươi xem phủ Thành Dương ta là phường chợ búa ngoài đường sao? Có biết ta là ai không mà dám thất lễ với ta như thế?”

“Không sợ ta vào cung, trước mặt Thái hậu dâng lời tố tội sao?”

Nói rồi, bà ta chỉ thẳng vào mẫu thân, rồi lại trỏ sang ta, hung hăng mắng mỏ.

Cuối cùng quát lớn gọi đám vệ binh đứng chờ bên ngoài cửa:

“Người đâu! Mau bắt lấy con tiện nhân miệng lưỡi sắc bén này, giam vào nội lao! Dám mạo phạm ta, tức là mạo phạm Thái hậu! Hôm nay ta muốn xem, ai dám không nể mặt ta!”

Vài tên vệ sĩ lực lưỡng lập tức bao vây lại, ánh mắt hằm hằm như thể đã sẵn sàng ra tay.

Ngay trong khoảnh khắc đó — từ sau bình phong chợt vang lên tiếng vỗ tay thanh thúy.

“Thật là đặc sắc! Bổn cung hôm nay quả thực được mở rộng tầm mắt.”

8.

“Ai? Là thứ gì không biết sống chết mà dám lén nghe chủ nhân nói chuyện? Kéo ra ngoài bán luôn đi cho ta!”

Chu thị hai tay chống hông, vẫn còn chưa biết sống chết, gào lên như thể mình vẫn đang nắm quyền sinh sát.

“Rầm—!”

Bình phong đổ xuống, Chiêu Dương công chúa thu chân lại, nhàn nhã bước ra giữa sảnh.

Trên mặt nàng là nụ cười hờ hững nhưng đầy ẩn ý, khiến người ta không rét mà run.

Ta biết — tiểu bá vương ngày nào của hoàng thất, hôm nay chính thức tái xuất.

“Tsk tsk, Hầu phu nhân phủ Thành Dương thật uy phong lẫm liệt.”

“Nếu không tận mắt chứng kiến, bổn cung còn không biết — kẻ thường ngày trước mặt Thái hậu khúm núm cúi đầu, lại dám ở ngoài phách lối đến thế.”

Chu thị nhìn rõ người trước mặt, sắc mặt tái nhợt như tro, đầu gối mềm nhũn lập tức quỳ phục xuống đất:

“Thần phụ lỗ mãng, kinh động đến ngọc giá… còn thỉnh công chúa thứ tội!”

Chiêu Dương công chúa cong môi, giọng đầy mỉa mai:

“Là bổn cung không phải, quấy rầy mất hứng thú thị oai của Hầu phu nhân.”

Rồi bỗng ánh mắt nàng sắc lại, giọng cũng trầm hẳn xuống:

“Hoàng tổ mẫu vốn hiền hậu khoan dung, nếu biết ngươi dám lấy danh nghĩa của người ra ngoài làm càn, ức hiếp người vô tội — không biết trong lòng người sẽ nghĩ sao đây?”

Chu thị run rẩy không thôi, lắp bắp sửa lời:

“Thần… không, nô tài… nô tài biết sai rồi! Xin công chúa tha mạng! Xin công chúa khai ân!”

“Là… là bọn họ bắt nạt trước, con gái thần phụ mới thành thân đã bị ức hiếp phải khóc mà về nhà. Thần phụ chỉ là nhất thời giận quá mới…”

“Bốp!”

Chiêu Dương công chúa giơ chân đá thẳng một cú, chẳng thèm khách khí, mắt cũng chẳng buồn liếc thêm:

“Ngươi là hạng gì, bổn cung hôm nay đã thấy rõ.”

“Mau cút về mà hối lỗi đi. Nếu còn dám ra ngoài mượn uy Thái hậu để làm chuyện thương thiên hại lý — bổn cung sẽ đích thân tấu với phụ hoàng, tru di cửu tộc nhà ngươi!”

Chu thị sợ đến mức lăn lê bò toài, dẫn người rối rít rút lui khỏi phủ.

Ta quỳ xuống hành lễ tạ ơn, khẽ thở dài:

“Chuyện nhỏ nhặt như vậy, thần nữ cũng có thể tự ứng phó. Lẽ ra không nên khiến công chúa phải hạ giá ra tay.”

Chiêu Dương công chúa thân thiết đỡ ta dậy, giọng đầy vẻ bất mãn:

“Hừ! Ta sớm đã coi Hoài Dương Vương như huynh trưởng khác họ. Ai dám động vào thê tử chưa xuất giá của huynh ấy, chẳng khác nào là đối đầu với ta!”

“Ta lập tức hồi cung, đến trước mặt hoàng tổ mẫu đòi lại công đạo cho ngươi!”

Dứt lời, nàng còn cố ý nháy mắt với ta, nửa thật nửa đùa:

“Ầy, cũng trách phụ hoàng ta… Nếu sớm gả ngươi cho ca ca Chu Đạc của ta, hôm nay nào đến nỗi chịu oan uổng thế này? Đợi đó, ta vào cung xin một đạo thánh chỉ ban hôn, ngươi thấy thế nào?”

Ta nghe nàng nói vậy, mặt lập tức ửng đỏ, trong lòng cũng không khỏi thấp thỏm mong đợi — chỉ mong Chu Đạc sớm hồi kinh, để tất cả mọi điều đều có kết quả tốt đẹp.

Ngay trong ngày hôm ấy, Chu thị bị tước bỏ toàn bộ phong hào, là chính Thái hậu hạ chỉ.

Phụ thân thu thập đầy đủ chứng cứ Chu thị xưa nay ỷ thế hiếp người, ngược đãi hạ nhân, sai phạm đủ điều, dâng tấu lên triều.

Hoàng thượng nổi giận long trời lở đất, ném tấu chương thẳng vào mặt Thành Dương hầu, quát lớn: “Không biết dạy thê, gia phong bất chính!”

Trưởng tử duy nhất còn có hi vọng thăng chức của Thành Dương hầu cũng bị liên đới, lệnh bổ nhiệm lập tức bị thu hồi, bãi bỏ không xét.

Ngay ngày hôm đó, Thành Dương hầu đã cho người đưa Chu thị ra trang viên ở ngoại thành. Nghe nói còn phái theo năm mụ bà tâm địa độc ác để trông coi — bắt nàng ta đóng cửa ăn năn sám hối.

Nếu không phải nể tình năm xưa được Thái hậu chỉ hôn, e rằng ông ta đã viết luôn hưu thư cho rồi.

Khi ta hay tin này, Giang Trường Lễ đang xách hành lý, cùng Chu Phỉ Nhi rầu rĩ quay về phủ trong câm lặng.

“Phụ thân, mẫu thân, nhi tử nhất thời hồ đồ, bị nữ nhân thiển cận kia xúi giục mê hoặc. Nay mang nàng đến trước mặt nhị vị để dập đầu tạ tội.”

Ta ngồi bên, lặng lẽ nhìn về phía hai người đang quỳ dưới đất.

Chu Phỉ Nhi sắc mặt đỏ bừng, lặng im không nói, để mặc ca ca đem mọi tội lỗi đổ hết lên đầu mình, không còn nửa phần khí thế như ngày nào nữa.

Ca ca lạnh lùng đẩy nàng một cái, trong mắt chẳng còn chút ân tình, chỉ toàn là bất mãn và chán ghét:

“Còn không mau quỳ xuống dập đầu nhận sai với phụ mẫu!”

Chu Phỉ Nhi rưng rưng nhìn phu quân vừa trở mặt vô tình, ánh mắt tràn đầy oán hận, song cuối cùng vẫn chỉ biết cúi đầu nhận lỗi, chủ động xin vào từ đường quỳ gối hai canh giờ để chuộc tội.

E rằng lần này đã để lại một vết rạn thật sự trong quan hệ phu thê.

Kể từ đó, Chu Phỉ Nhi và Giang Trường Lễ ba ngày cãi nhỏ, năm ngày cãi lớn, suốt ngày tiếng khóc tiếng la, khiến cả Tước Nguyệt Các gà chó không yên.

Mẫu thân từ đó cũng hoàn toàn nguội lạnh với Giang Trường Lễ.

Bà dặn dò ta:

“Chuyện ở Tước Nguyệt Các từ nay trở đi, con không cần để tâm nữa. Từ hôm nay, cứ xem như trong phủ này… chưa từng có người ca ca ấy.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương