Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cuộc của tôi bỗng như bị nhấn nút tắt tiếng nhưng đồng thời cũng được chuyển sang kênh động và rực .
Tôi dồn toàn bộ lực vào án — kế hoạch phục hồi trong giai đoạn giảm lương.
Khi một người không còn gì ràng buộc và có mục tiêu rõ ràng, năng lượng họ bùng nổ sự kinh ngạc.
Tôi dẫn dắt đội nhóm làm việc xuyên ngày đêm, tối ưu từng chi tiết, gỡ từng vướng mắc.
án không chỉ hoàn thành sớm mà còn vượt xa kỳ vọng sau khi triển khai.
thành điểm hiếm hoi trong bức tranh ảm đạm của công ty thời gian .
Trong buổi họp tổng kết quý, Phó Tổng giám đích thân nhắc tên đội của tôi:
“Đặc biệt là trong hoàn cảnh môi trường bên khắc nghiệt, cùng với một số… áp lực cá nhân.”
Ánh mắt ông dừng trên tôi, ánh nhìn trầm tĩnh và tôn .
“Giám Tuyết đã hiện một tinh thần chuyên nghiệp, năng lực vượt trội và chịu đựng phi thường — là tấm gương toàn học hỏi.”
Cả phòng họp vỗ tay vang dội.
Khoảnh khắc , tôi không còn thấy mình cần phải dùng “gia đình” làm cái giá đổi lấy sự công nhận.
Bởi vì sự tôn mà tôi đang nhận được — là hoàn toàn nhờ vào năng lực sự.
Tan họp, Giám Nhân sự tìm gặp riêng tôi.
“ Tuyết, ban lãnh đạo rất trân sự ổn định và giá trị của em.
Chúng tôi đã quyết định khôi phục mức lương cũ, đồng thời kèm thưởng hiệu suất cho án vừa rồi.”
“ ơn công ty đã ghi nhận.”
Tôi mỉm cười đáp , lòng tràn bình thản và viên mãn.
Kinh tế độc lập — mãi mãi là nền tảng vững chãi của lòng tự .
Tôi dùng mức lương , cộng với khoản tiết kiệm cũ, mua một căn rộng rãi và nắng hơn.
Ngày ký hợp đồng, tôi đi một mình.
Khi đặt bút ký tên “ Tuyết” dưới dòng chủ sở hữu duy , một giác an toàn chưa từng có bao phủ lấy tôi.
Lần này, không ai có tranh giành.
Không ai có đòi hỏi.
Đây là tổ ấm sự, do chính tôi tạo dựng và bảo vệ.
Quá trình dọn giống như một nghi thức thanh lọc.
Tôi vứt đi mọi vật dụng cũ kỹ mang theo từ cái “” kia — chỉ giữ những thứ sự cần và tôi yêu thích.
Căn trang trí bằng tông màu , cửa kính lớn đón ánh trời chan hòa.
Tôi trồng vài chậu cây nhỏ — từng chiếc lá đều căng tràn .
Chiều cuối tuần.
Tôi cuộn mình trên ghế sofa, laptop đặt trên đùi.
Trên màn hình không còn những email áp lực hay tài liệu rối rắm.
Mà là giao diện quản kênh blog tài chính cá nhân mà tôi đã lặng lẽ vận hành suốt thời gian qua.
Gần đây, vài bài viết như “Xây dựng hệ tài sản chống rủi ro” hay “Loại bỏ các mối quan hệ độc hại cũng là một kiểu đầu tư” đã giúp tôi tăng lượt theo dõi, và bắt đầu có nhãn hàng liên hệ hợp tác.
trời lặn, nhuộm vàng thành phố bên khung cửa.
Điện thoại bên cạnh — yên lặng.
Nhưng tôi không còn mong đợi, cũng không còn e sợ, bất kỳ cuộc gọi nào từ quá khứ nữa.
Thế giới của tôi — là do chính tôi tạo nên và lấp .
Tôi nâng tách trà, nhấp một ngụm.
Trong hương trà lặng lẽ lan tỏa, tôi chợt nhận ra:
Cô gái từng phải không ngừng hy sinh đổi lấy một chút tình thân tên là Tuyết — đã chết rồi.
Giống như căn từng bị phát mãi kia — mãi mãi chỉ còn là chuyện đã qua.
Còn tôi của hiện tại — mọc rễ từ chính nỗ lực của mình, cuối cùng đã bắt đầu một cách tự do và mạnh mẽ.
Một năm sau.
Tôi đứng trên sân khấu hội nghị đổi tạo của .
Ánh đèn chiếu lên — ấm áp và rạng .
Phía dưới là một biển người, trong có cả những tên tuổi lớn của .
Tôi điều chỉnh micro, giọng nói rõ ràng và điềm tĩnh vang khắp hội trường:
“…Vì thế, chúng tôi tin rằng:
mạnh sự không chỉ là khả năng chống đỡ rủi ro, mà là biết cách tái sinh từ chính những cơn khủng hoảng.”
“… ơn đội ngũ của tôi, chúng tôi đã cùng nhau biến áp lực thành động lực…”
Tôi đang chia sẻ về chính án đã ra đời trong giai đoạn đen tối đời mình — lúc tôi đối cùng lúc với cắt giảm lương và khủng hoảng gia đình.
án ấy không chỉ gặt hái thành công trong nội bộ, mà còn dẫn dắt một làn sóng kỹ thuật nhỏ trong , đưa tôi và đội ngũ lên sân khấu được bao người chú ý hôm nay.
Kết thúc bài phát biểu, tiếng vỗ tay như sấm rền vang dội.
Xuống sân khấu, nhiều lãnh đạo công ty lớn chủ động đưa danh thiếp, trong ánh mắt là sự công nhận không che giấu, kèm theo lời mời chào lượng.
“Giám chia sẻ rất tuyệt vời, đặc biệt là phần ‘tái sinh’.”
Một giọng quen thuộc vang lên phía sau.
Tôi quay — là Giám .
Ông mỉm cười hài lòng.
“Giám .”
Tôi mỉm cười đáp .
“Sắp có buổi tiệc nhỏ, toàn các nhân vật kỳ cựu trong . Cùng đi chứ?”
Lời mời — chính là tấm vé vào vòng tròn quyền lực thực sự.
Tại buổi tiệc tối, tôi tự tin trò chuyện, trao đổi góc nhìn nghề.
Sự tự tin này, không còn đến từ việc phải được người khác công nhận, mà đến từ chính thực lực và quá trình tôi tích lũy.
Trong lúc đi vệ sinh, khi trên hành lang trải thảm dày, vô tình tôi liếc thấy màn hình LED khổng lồ bên trung tâm thương mại đang lướt những tin tức về bất động sản phát mãi.
Một dòng tin lướt qua, như dòng chú thích trớ trêu của định mệnh:
【Căn XX, Tòa X, khu XX Hoa Viên】
Đấu giá lần hai thất bại, chính thức vào quy trình thanh .
Giá khởi điểm giảm không ngừng, vẫn không có người hỏi mua.
Tôi chỉ nhìn thoáng qua chưa đến một giây — rồi lặng lẽ dời mắt.
Không có sóng lòng.
Không có thương .
Cũng chẳng hả hê.
Căn , cùng tất cả những gì từng gắn với nó, đã thành một dòng tin tức chẳng liên quan gì đến đời tôi nữa.
Từ những mẩu tin lẻ tẻ tôi nghe được.
Anh tôi và chị dâu, vì áp lực tài chính và cãi vã liên miên, đã rời khỏi thành phố, biệt tích.
Mẹ tôi dọn về căn cũ ở quê.
Đôi khi bà vẫn gửi vài tin nhắn như “trời lạnh nhớ mặc ấm”, “giữ khỏe”…
Tôi hiếm khi trả lời.
Cũng chưa từng mở ra đọc.
Có những vết thương — khi đã đóng vảy — không thiết phải chạm vào.
Tha thứ — không phải nghĩa vụ.
Rời xa — là trách nhiệm với chính mình.
Tiệc tan, tôi từ chối những lời mời tiếp theo, một mình về căn có nhìn thấy nửa thành phố lung linh ánh đèn.
Tẩy trang, thay đồ ngủ.
Căn yên tĩnh, chỉ còn tiếng rì rì nhỏ của máy tạo ẩm.
Tôi rót một ly nước ấm, đến bên khung cửa kính lớn.
Bên , là biển đèn rực .
Sau mỗi ánh kia — là một con người đang gắng gượng .
Và tôi — cuối cùng cũng thành một điểm trong , vững vàng và rạng .
Từng có lúc tôi nghĩ — rời bỏ cái “gia đình” ấy sẽ khiến tôi mất gốc, thành cánh bèo trôi nổi.
Nhưng giờ tôi hiểu — chặt đứt xiềng xích, không phải rơi xuống, mà là bay lên.
Tôi nâng ly nước, khẽ cụng vào khoảng không phía thành phố rực kia.
Cũng là cụng với chính tôi — người phụ nữ trong gương với ánh mắt vững chãi và vẻ bình thản.
[Toàn văn kết thúc]