Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Dưới giúp đỡ của Phái Hoàn, ta thuận lợi đến Tương đoàn tụ cùng người nhà.
là, ta không nhanh chóng thích nghi với cuộc sống nơi đây.
Tương hầu như nhà nhà nuôi lạc đà.
Cứ mỗi khi sáng sớm hoặc chiều tà, tiếng chuông lạc đà vang lên không ngừng dọc đường, ta không tự chủ được mà nhớ đến bóng hình xa xôi kia.
Để không để mình lún sâu hơn, ta tự đề cử với phụ thân, theo bà con hàng xóm ra bờ sông cây.
Có lẽ từng có chút nghiệm cây phúc ở tư dinh, cây non do ta luôn là cái nảy mầm sớm nhất.
Dần dần, người đến hỏi nghiệm của ta.
Ta nhân đó thuận lý thành chương nhận lãnh việc dẫn dắt, trở thành “Du cô nương cái gì cũng hiểu” nói của người.
Ta rất vui.
cũng mâu thuẫn.
Kể từ khi đến Tương , ta luôn dò hỏi tin tức liên đến Lư .
Ta nghe nói chàng bài luận sách mà được thánh nhân coi trọng, vào Đại Nội .
Nghe nói chàng đề xuất chính sách mới, được trăm tán thưởng.
Nghe nói chàng thắng sứ thần Vực trên trường đua ngựa, phong quang vô hạn.
Chàng quả nhiên như ta dự đoán, trở thành sao sáng nhất trên trời.
…
là thế vô thường, việc đời khó lường.
Ngay khi ta đến Tương được năm thứ ba.
Tân quý triều ta đột nhiên ăn nói ngông cuồng trên đại điện, khiến Long Nhan thịnh nộ, bị giáng chức ra khỏi thành—
Đã đến Tương .
14.
phủ muốn xây ngôi bên bờ sông.
Bà con hàng xóm nghe tin, yêu giao việc cây hoa ta, người được kính trọng.
Ta tạ ơn mà không từ chối, vây quanh của người mà đến phủ.
Chính lúc này, ta nhìn viên được triều đình phái đến giám sát xây dựng.
Chàng thân bào xanh đen, chắp tay đứng dưới mái hiên.
Khi người, khóe miệng nở nụ nhạt.
“Gặp qua Lư đại nhân, dân nữ… Du Lăng.”
Ta hành lễ quy củ với chàng.
“Ta biết nàng “
Nụ chàng càng đậm, “Du cô nương quản lý cây cối ở vùng này.”
người nói, Lư đại nhân từ thành đến có ý với ta.
Lý đại nương nói chắc như đinh đóng cột:
“Đó là tất nhiên, nếu không người tốt nào lại hàng ngày ngươi đồ ăn thức uống miễn phí?
“Chúng ta được hưởng lây ánh sáng của Du cô nương, tiết kiệm được mấy miệng ăn nhà.”
Hán t.ử lợp ngói cũng nói có lý có cứ:
“Ta không sai, mỗi lần Du cô nương trở lại , Lư đại nhân nhất định phải đến dạo vài vòng, vô tìm việc .”
…
Ta khó nói, đành giữ khoảng cách với Lư đại nhân kia.
đến ngày tự xây xong, ta kiểm tra xong cây non cuối cùng được di thực.
Nhìn từ xa người đứng trước , chắp tay hướng về cái cây trơ trụi chưa mọc được mấy lá.
Không biết là kẻ mê tín thái quá nào.
Ta tò mò đến xem, bước chân khựng lại khi nhìn rõ.
Đang do dự có nên bỏ chạy không, chàng gọi ta lại.
“Du cô nương.”
Đây là lần đầu tiên hai người chúng ta ở riêng kể từ khi gặp lại Lư .
Ta mỉm , ngượng nghịu hành lễ với chàng.
“Mặt trời sắp lặn rồi, sao Lư đại nhân còn chưa về?”
“Ta đang đợi nàng.”
Chàng khựng lại, ta lộ ra vẻ ngạc, mới tinh ranh nói tiếp:
“Đợi nàng giáo vấn đề.”
Chàng lại động tác chắp tay, ánh hướng về ta khẩn thiết mà chân thành.
“Du cô nương có dạy ta, sao để ước nguyện linh nghiệm không?”
Dù đã qua lâu như vậy, ta vẫn không đoán được tâm tư của Lư , đành thuận theo chàng mà nói.
“Không biết Lư đại nhân muốn ước nguyện gì?”
“Ta muốn xin người.”
Chàng nhìn thẳng ta, đôi giống như hồ nước, quấn lấy màn mưa bụi mỏng.
“Ta và nàng từng phu thê sáu năm, gả ta, không phải ý muốn của nàng.
“Ta cứu nàng mà bị tàn tật nửa người, nàng chuộc tội mới gả ta.”
Chàng bình thản trình bày, rõ ràng là quá khứ tâm động phách , chàng lại bình tĩnh như đang kể chuyện người khác.
“Mấy năm ngồi trên luân ỷ, tính tình ta trở nên rất tệ.
“Những năm đó, phụ thân vốn luôn xem trọng ta mượn cớ đòi ta chuyển phủ, cố hữu cũng dần mất liên lạc, ngay cả hạ nhân nhà, cũng oán trách ta.
“ có nàng, luôn tiến lại gần ta.”
Lư khựng lại, từ từ nhắm , tiếp tục mở :
“Nàng rất lương thiện, cũng rất thành kính.
“Nàng cây phúc nhà chúng ta, vây ao phóng sinh, mỗi ngày phải niệm vài lượt phúc, ngay cả khi nhìn trăng vào buổi tối cũng phải ước nguyện, ước nguyện ta có khỏe lại.
“Khi đó ta cứ nghĩ, nàng có mãi mãi ở bên ta, khi chân ta lành, nàng lại muốn , mà ta sao cũng không giữ được nàng.”
Bầu trời nhuộm màu m.á.u của ráng chiều, khóe Lư cũng dần đỏ lên.
Thế ánh thẳng tắp nhìn về phía ta, vẫn không hề né tránh.
“Du cô nương, nàng nói, ta đối với nàng có lẽ là ỷ lại, không phải yêu thích.
“ lòng ta rõ ràng, ta thật … rất trân trọng nàng.”
Tiếng quạ quanh quẩn, đậu trên cành.
dừng lại kéo dài của chàng, dường như đang chờ đợi ta mở hỏi câu này.
“ Lư đại nhân vẫn để nàng rời .
“…Tại sao?”
“Bởi ta sợ hãi.”
Chàng kéo khóe môi, tự giễu tiếng, “ sao ta lại không lo lắng nàng đối với ta có áy náy.
“Nỗi hối tiếc của ta đã trở thành gánh nặng của nàng, ta không hy vọng ngay cả tâm ý của ta cũng là gánh nặng.
“Ta không muốn nàng vừa nhìn ta, đã lún sâu vào vũng lầy của quá khứ, nàng đã muốn rời , muốn tĩnh tâm, ta liền tôn trọng quyết định của nàng.
“ cần đợi đến khi nàng nghĩ thông suốt, ta tìm nàng là được.”
Gió nhẹ lướt qua áo bào của chàng, Lư nghiêng người, ngẩng đầu nhìn cành cây.
“Điều ta muốn , chính là người như vậy.
“Du cô nương rằng, ta có thành công không?”
Xuân ngày kéo dài, cảnh xuân rực rỡ.
vật sẽ có bắt đầu mới.
Con người cũng nên như thế.
Ta chớp , ngước nhìn cành non xanh nhất vừa đ.â.m ra từ ngọn cây, khẽ lầm bầm:
“Vẫn chưa biết đâu.
“ ta xin chúc Lư đại nhân, có đạt được ước nguyện.”
(Hết )