Năm 1987, ông nội tôi bị bắt vì ăn trộm lạc của trạm thu mua lương thực.
Thời ấy, trộm cắp dù nhỏ cũng bị xử phạt rất nặng.
Để tránh bị đánh đập, ông nói cháu gái mình tuổi còn nhỏ, xinh xắn lanh lợi nên có thể thay ông gánh tội.
Mẹ tôi đến trước phòng phát thanh của ủy ban xã, van xin Trương Đại Nghĩa: “Tha cho con gái tôi, tôi sẽ ngủ với anh.”
Không ngờ câu đó bị phát ra loa khiến cả xã đều nghe thấy.
Mẹ tôi vì xấu hổ và căm phẫn mà tự sát.
Ông nội chẳng hề tỏ ra hối hận, còn nói với anh họ tôi:
“Làm cán bộ thật tốt! Chỉ vài lời đã khiến người ta chết được.”
Từ đó, ông luôn canh cánh trong lòng, mong cháu trai được làm quan để ông cũng được hưởng thói hống hách oai phong.
Nhưng đến khi tôi thật sự đạt được như mục đích của ông, sao ông lại không cười nổi nữa?