Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7
Sáng hôm sau, tôi ôm cái lưng đau ê ẩm bò dậy, theo lịch hẹn đến công ty của Nghiêm Danh Nghĩa để bàn chuyện làm ăn.
Nhà máy của anh ta nằm ở ngoại ô, suốt dọc đường đi, tôi và Nghiêm Danh Nghĩa nói chuyện rất hợp, nhân tiện chốt luôn phương án hợp tác sắp tới.
Trái lại, Giang Tư Nghiễn lại có vẻ như chưa tỉnh ngủ, nhắm mắt tựa đầu nghỉ ngơi.
“Này, Giám đốc Giang tối qua không ngủ ngon à?” Tôi ghé sát lại, cúi đầu nói nhỏ bên tai anh ta, giọng đầy vẻ hả hê.
Giang Tư Nghiễn mở mắt nửa chừng, cười lạnh: “Họa Khuynh, nếu tối qua em ngoan ngoãn một chút, chắc tôi đã ngủ ngon hơn rồi.”
Quả thật, tối qua tôi đâu có để yên cho anh ta.
Tận đến nửa đêm, khi chuẩn bị đi ngủ…
Tôi nằm bên cạnh Giang Tư Nghiễn, hết chọc tay vào anh, rồi lại dùng chân đá đá vào chân anh.
Dụ dỗ cho anh ta tỉnh cả người, xong chính mình thì lại ngủ ngon lành.
Sáng ra mở mắt, phát hiện tay mình đang vắt ngang cổ Giang Tư Nghiễn, như ôm một con thú bông to đùng — thế là lại nổi hứng, tìm đủ cách để… chọc cho anh ta tỉnh giấc.
Khi anh ta nghiến răng giơ tay định túm lấy tôi, tôi đã nhanh chóng rút lui xuống giường.
Tôi bĩu môi, lười nhác nói: “Xin lỗi nha, lần sau nhất định chú ý. Dù sao cũng còn phải sống chung cả đời mà.”
Trán Giang Tư Nghiễn giật giật, gân xanh nổi lên, nhưng chỉ nhắm mắt, không buồn đáp lại.
Nhà máy cách trung tâm thành phố mấy cây số, đưa mắt nhìn quanh, toàn là những dãy nhà đá cũ kỹ, lạc lõng giữa vùng ngoại ô.
Xuống xe rồi, Nghiêm Danh Nghĩa chỉ vào một khu phía xa: “Tối nay chắc phải ở tạm đây, đợi dọn dẹp xong, tôi sẽ đưa hai người đi tham quan một vòng.”
Mấy căn nhà cũ đã xuống cấp nghiêm trọng, nhiều chỗ còn bị khóa chặt.
Chỉ có một phòng đã được dọn dẹp trước, dành cho tôi và Giang Tư Nghiễn.
Tối đó, Nghiêm Danh Nghĩa vui vẻ, mời r/ư/ợ/u Giang Tư Nghiễn không ngớt. Đến khi ăn xong, Giang Tư Nghiễn đã có chút men say, vẫn nắm tay tôi không chịu buông.
Lúc gần về đến cửa phòng, đột nhiên anh ta bế bổng tôi lên. Tôi giật mình hét lên: “Giang Tư Nghiễn, anh làm gì đấy?!”
“Có sâu. Tôi bế em qua.”
Cái gì mà sâu? Tôi có thấy con nào đâu.
Anh ta bước đi hơi loạng choạng, ôm tôi vào phòng, đặt xuống giường, rồi cúi đầu hôn nhẹ lên môi tôi.
Tôi giãy giụa, cố đẩy anh ta ra: “Anh… anh tránh ra cho tôi…”
Không ngờ, Giang Tư Nghiễn lại càng hôn mãnh liệt hơn, giọng trầm khàn khẽ vang bên tai tôi:
“Họa Khuynh, anh yêu em.”
Tôi ngẩn người mất hai giây, vội nâng mặt anh ta lên, nghi ngờ hỏi: “Anh say thật rồi?”
“Không.” Anh nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh mắt sáng rõ, “Anh rất tỉnh.”
Tim tôi chợt khựng lại một nhịp, rối loạn trong giây lát. Tôi lập tức đẩy anh ta ra, thở hổn hển: “Đi đánh răng rửa mặt đi!”
Giang Tư Nghiễn bật cười, ngoan ngoãn xoay người đi rửa mặt.
Tôi cũng lật đật tìm một chiếc bàn chải, chạy sang chỗ rửa khác. Đợi quay lại thì anh ta đã ngồi ngay ngắn trên giường, bình tĩnh nói: “Họa Khuynh, đến giờ đi ngủ rồi.”
Tôi nhìn chiếc giường nhỏ hẹp, hỏi: “Anh ngủ ngoài hay trong?”
“Ngủ ngoài đi. Em ngủ hay đạp.”
Tôi cởi áo khoác, chui vào chăn. Giang Tư Nghiễn đợi tôi nằm yên mới kéo chăn lên, nằm xuống bên cạnh.
Chiếc giường vốn đã không rộng, giờ có thêm anh ta, lập tức trở nên chật chội.
Trời về đêm se lạnh, nhưng bên cạnh đột nhiên có thêm một người, lại khiến không khí ấm áp hơn hẳn.
Chiếc giường nhỏ hơn tôi tưởng, tôi và Giang Tư Nghiễn chen chúc nằm sát nhau, đến cả xoay người cũng thấy khó khăn.
Bầu trời ngoài kia đã tối hẳn, không gian xung quanh lặng như tờ, chỉ còn ánh trăng ngoài cửa sổ lặng lẽ rọi vào.
Hơi thở nóng hổi của Giang Tư Nghiễn phả nhẹ bên tai, có chút ngứa, khiến tôi khó chịu mà chẳng dám động đậy.
Khoảng nửa tiếng sau, toàn thân tôi đã cứng đờ. Cuối cùng, tôi cố gắng lật người — mà chỉ một động tác đơn giản cũng trở thành nỗ lực lớn.
Và đúng lúc tôi vừa ngẩng đầu, môi liền va phải thứ gì đó… mềm mại, lành lạnh, ẩm mịn. Hơi thở của anh hòa lẫn vào nhịp thở tôi, một dòng điện mơ hồ như lan khắp toàn thân, kéo theo một cơn xao động sâu trong lòng.
Tôi cứng người tại chỗ.
Giang Tư Nghiễn không nhúc nhích, chỉ hơi nâng cằm, để trán khẽ tựa vào trán tôi, giọng khàn khàn vang lên:
“Họa Khuynh, sao vậy?”
Tôi cố nhịn nửa ngày, cuối cùng lí nhí mở miệng:
“Anh… có thể… xoa lưng giúp tôi một chút được không…”
Nằm mãi một tư thế khiến lưng tôi ê ẩm, mà phía sau lại là bức tường, cánh tay tôi không thể gập ngược ra sau được.
Vừa dứt lời, lòng bàn tay nóng hổi của Giang Tư Nghiễn đã áp lên lưng tôi, sức nóng ấy xuyên qua lớp sơ mi mỏng, chậm rãi truyền vào da thịt tôi, từng chút, từng chút một…
Động tác của anh nhẹ nhàng, nhưng mỗi lần ấn xuống đều khiến tôi bất giác nghiêng vào người anh, dần dần… khoảng cách cuối cùng giữa hai chúng tôi cũng bị xóa nhòa.
Một luồng hơi nóng lặng lẽ lan lên tận vành tai.
Cổ họng tôi khô khốc, liếm nhẹ môi, giọng khàn khàn khẽ vang lên:
“Không đúng… nữa lên chút nữa…”
“Được… chỗ này sao?” Giọng Giang Tư Nghiễn trầm thấp, như r/ư/ợ/u vang ủ lâu giữa đêm tĩnh.
“Ha…a…” Tôi khẽ rùng mình, gật đầu, “Ừm… đúng chỗ đó… nhẹ thôi đấy…”
Anh khẽ cười, như dỗ dành: “Được, lần sau anh chú ý.”
Cùng với những động tác xoa bóp dịu dàng của anh, cơn buồn ngủ dần kéo đến, nặng trĩu mi mắt.
Giang Tư Nghiễn cúi xuống, dịu dàng hôn lên trán tôi, giọng ấm áp như gió đêm mơn man:
“Ngủ ngon, Họa Khuynh.”