Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
18
Nhà Tiểu Hà sạch sẽ vô cùng, cửa sổ sáng trưng, mọi thứ tinh tươm.
Cậu ấy chuẩn bị hẳn một set “siêu cay thách thức giới hạn vị giác”, toàn là mấy món tôi từng thèm đến mức lẩm bẩm mỗi ngày lúc nằm viện.
Qua ba vòng rượu, câu hỏi tôi muốn hỏi nhất vẫn nghẹn ở cổ.
Lỡ như… người cậu ấy đi tìm không phải tôi thì sao?
Tôi tự chuốc nhục à?
Lúc tôi ngẩng đầu lên, tôi…
Tôi đứng hình.
Tiểu Hà cay quá nên gỡ cúc cổ áo ra, xương quai xanh gọn gàng nổi bật, sắc nét đến mức tôi muốn vẽ đồ thị lên đó.
Tôi… mất kiểm soát tay, gắp loạn.
Cậu ấy nhìn tôi ngơ ngác, còn tôi thì… gắp hoa lơ trong bát cậu ấy bỏ vô miệng.
19
Má ơi!!!
Tôi nhận ra điều mình vừa làm, vội rút đũa lại, xấu hổ đến muốn đào lỗ trốn vào.
“Chị à, mấy năm nay… em vẫn luôn tìm chị.”
Tiểu Hà bỗng nói.
Cậu ấy nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt dịu dàng đến lạ.
“Chúng ta… cuối cùng cũng gặp lại rồi.”
Tôi cứng đơ, nuốt luôn miếng hoa lơ vào họng.
20
Hôm đó ở nhà Tiểu Hà, cậu ấy dường như không vội vã.
Sau bữa ăn, cậu ấy lái xe chở tôi đi đâu đó.
Cậu nói: “Tới đó rồi, chị sẽ nhớ ra em là ai.”
Chúng tôi xuống xe, trước mặt là một ga tàu bỏ hoang.
Trời đêm phủ đầy tuyết trắng.
Cả khu vực chỉ còn lại ánh đèn đường lập lòe và bóng đêm tĩnh lặng.
Tôi mơ hồ nhớ ra, đây là nhà ga cũ, từ ngày thành phố có tàu cao tốc thì nơi này dần bị bỏ quên.
Tôi có hơi sợ – không lẽ cậu ấy đưa tôi đến đây để… làm bậy?!
Nhưng Tiểu Hà chỉ mỉm cười, nụ cười rất trong trẻo:
“Chị ơi, năm năm trước, cũng đúng vào một ngày tuyết rơi thế này, chính chị… đã ôm em ở chỗ này.”
Tôi đứng hình.
21
Tôi nhớ ra rồi!
Năm năm trước, tôi từng gặp một cậu trai định tự tử ở đây – và tôi chính là người đã cứu cậu ấy.
Mùa đông năm đó, tôi đang chờ tàu về quê ăn Tết.
Một thiếu niên đeo khẩu trang đứng gần đó, nhìn mông lung về phía trước, ánh mắt ngẩn ngơ như hồn vía lạc mất.
2011, tuyết rơi trắng xóa, đoàn tàu đang tiến vào ga.
Tôi ngớ người, trơ mắt nhìn thiếu niên ấy… bước hụt một bước ra phía trước.
Hồi đó tôi còn trẻ, phản xạ nhanh, lao tới ôm eo cậu ta, kéo ngược trở lại.
Thiếu niên bừng tỉnh, trán đổ đầy mồ hôi lạnh.
Tôi lồm cồm bò dậy, định mắng cho một trận, nhưng nhìn cái bộ dạng đó… lại không nỡ mắng nữa.
“Có chuyện gì vậy?” – tôi hỏi.
Cậu ấy cúi đầu không nói gì.
“Không vui chuyện học à?” – tôi đoán mò, thấy nét mặt ngây ngô của cậu ấy, còn lờ mờ vết bầm trên mặt.
Cậu ấy im lặng hồi lâu, rồi khẽ gật đầu.
Tôi thở dài – chắc lại là kiểu bị bạn bè bắt nạt gì đó.
Lũ trẻ bây giờ… thiệt khó.
Nghĩ một lát, tôi đưa chiếc ô cho cậu ấy:
“Nếu ai bắt nạt em, cứ nói với chị.”
“Chị chửi người dữ lắm, chị đập người cũng không nhẹ tay đâu!” 😤
22
Mùa đông năm ấy, thiếu niên còn chưa kịp mở lời, nhân viên ga đã chạy đến.
Vì lý do an toàn, họ đưa cậu ấy rời khỏi sân ga.
Mà chuyến tàu của tôi cũng sắp khởi hành, đành vội vã lên tàu mà không kịp để lại liên lạc.
Thiếu niên đó chỉ quay đầu lại nhìn, còn tôi đứng bên cửa sổ, vẫy tay chào cậu ấy lần cuối.
Và hình bóng tôi, cậu ấy đã khắc sâu trong tim.
23
Năm năm sau, nhà ga cũ ấy đã đóng cửa từ lâu.
Cậu thiếu niên từng muốn từ bỏ mạng sống, giờ đã trở thành chàng trai trẻ rạng ngời như nắng ấm.
Và cậu ấy – đang đứng trước mặt tôi.
Tôi sững sờ.
“Vậy… năm đó… sao em lại định…”
Tiểu Hà ngại ngùng cười:
“Hồi đó nhà em gặp biến cố, gần như phá sản.
Cộng thêm bị bạn bè bắt nạt, nên thấy cuộc đời… như sụp đổ vậy.
Sau này lớn lên mới thấy, vì mấy chuyện đó mà nghĩ quẩn, thật không đáng.”
“Phải nói là… may mà hôm đó em đã gặp được chị.”
“Từ đó đến giờ thì sao?” – tôi hỏi.
“Em dần vượt qua, rồi từng chút từng chút đòi lại tất cả – cả cuộc sống, lẫn những gì đám người kia nợ em.”
“Tốt lắm!” – tôi vỗ tay tán thưởng.
“Em hay nghĩ, mọi điều tốt đẹp ngày hôm nay, đều bắt đầu từ khoảnh khắc đó – khi chị xuất hiện.”
“Lúc đó, em thấy như có thêm một người chị lớn đứng sau lưng mình.”
24
Tôi phải thừa nhận.
Trước giờ tôi luôn nghĩ, tình yêu của tôi phải kiểu như Tony Stark.
Giàu có, trưởng thành, không bao giờ ngoái đầu nhìn về vụ nổ phía sau.
Gặp khó khăn cũng sẽ ôm tôi và nói: It’s okay, I got you.
Tôi chưa từng nghĩ… một câu nói như:
“Em cảm giác như có chị làm chỗ dựa.”
Lại có thể khiến tôi rụng tim đến vậy.
Tony Stark à, xin lỗi anh – em là một người vợ không chung thủy mất rồi.
25
Tối hôm đó, Tiểu Hà lái xe đưa tôi về nhà.
Bên ngoài đang có tuyết rơi, cả hai chúng tôi ngồi trong xe, không ai lên tiếng – nhưng bầu không khí lại cứ dần dần ngọt đến ngột ngạt.
Cuối cùng, Tiểu Hà tháo dây an toàn.
Tôi tim đập như trống hội, lập tức nhắm mắt chờ đợi.
Một lúc lâu sau, tôi mở mắt… chỉ thấy cậu ấy… đã ra khỏi xe, lịch sự mở cửa cho tôi bước xuống.
Còn nhắc nhở cực kỳ nhã nhặn:
“Ví, điện thoại, chìa khóa, đừng quên nha.”
Một câu, dập tắt luôn toàn bộ kịch bản “tôi cố tình quên đồ để có cớ quay lại”.
“Về tới nhà nhắn em một tiếng nhé, chị ngủ sớm nha.”
Tôi đã định buông câu:
“Hay… lên nhà chị ngồi uống tách trà nha?”
Nhưng… tôi nuốt lại.
Thay vào đó, tôi quyết định tung chiêu:
“Trẹo chân giả vờ”, ép cậu trai đẹp phải dìu mình lên nhà.
Tôi nhấc chân, lảo đảo bước về phía trước.
Cậu ấy nhanh tay lẹ mắt, vèo một cái đỡ lấy tôi.
“May thật.” – cậu ấy thở phào.
May cái quỷ gì?! May là dính bẫy của tôi đó hả???
Tôi chỉ muốn hét lên:
“Tốt lắm tiểu tử! Mày thắng bà đấy!”
26
Vậy tôi và Tiểu Hà… rốt cuộc là gì của nhau?
Tôi về tới nhà, nằm ngửa trên giường, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không ra đáp án.
Không tỏ tình à?
Không hôn hít gì à?
Không hôn xong dây tơ kéo dính như phim Hàn luôn hả?!
Sao mà… Không có một cái gì hết vậy trời???
Đột nhiên, một sự thật đắng như nước khổ qua ập đến:
Phải chăng… trong lòng Tiểu Hà, tôi chỉ là “chị gái thân thiết”???
Một chị gái chuẩn 24K tâm lý – thuần khiết – không pha lẫn dục niệm nào?
27
Quả nhiên… là do khoảng cách tuổi tác hả?
Ha, không thể nào!
Chắc chắn là vì cậu ấy không đủ bản lĩnh để chinh phục một chị tiên nữ có thể dùng ngực đập đá như tôi!
Gì cơ? Mấy bà nói tôi đang mở app NetEase Cloud Music để viết mấy câu thất tình não nề?
Ờ thì nửa đêm thi hứng trào dâng, tôi làm tí thơ tình có được không???
—
Sáng hôm sau, tôi bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Mắt nhắm mắt mở ra mở cửa…
Ngoài cửa là… Tiểu Hà.
Chúng tôi nhìn nhau đăm đăm.
“Chị ơi…”
“Ủa, sao em tới đây?”
Ngoài trời lạnh căm, gò má cậu ấy ửng hồng, trông… quá sức sexy.
“Em… có thể ở chung với chị không?” – cậu ấy nói.
28
Tiểu Hà mang theo bữa sáng.
Vali nằm giữa phòng khách nhà tôi.
Cậu ấy nhìn quanh căn phòng thuê bừa bộn – đầy tính “chân thật nghèo khó”.
Tôi ôm đầu:
“Vậy là nhà em hết hợp đồng mà chưa tìm được nhà mới?”
“Không muốn về sống với ba mẹ?”
“Ừ.”
“Thế sao không ở khách sạn?”
Tôi cười nhếch mép – hừ, lòi sơ hở rồi nhé.
Vì thích tôi nên kiếm cớ đúng không?
Y như app NetEase Cloud Music dạy:
Thích một người, thật sự là không thể giấu nổi.
“Vì… em hết tiền rồi.” – cậu ấy trả lời tỉnh bơ.
“Hả???”
“Chị quên rồi à, em nghỉ việc rồi mà. Em cũng đâu có tiết kiệm gì.”
“Ủa, em không phải con nhà giàu hả?”
“Có ai mới tốt nghiệp đại học đã muốn bám tiền ba mẹ đâu.
Chị yên tâm, em sẽ không ăn bám, em sẽ làm việc nhà, nấu cơm, mai em cũng đi tìm việc.”
“…Cũng không phải là không được.” – tôi thở dài, trông rất ưu tư.
“Có điều… vấn đề là: ở kiểu gì?”
Cả hai cùng quay đầu nhìn căn phòng tôi đang thuê.
Đây là một phòng trọ studio nhỏ, chỉ có một chiếc giường.
Một tấm chăn.
Đúng nghĩa: “Hai người – Một không gian – Nhiều cảm xúc.”